- Điện hạ, nói đến Liêu quốc, lão nô lúc trước khi chưa rời khỏi Hoàng thành ty, từng nhận được một tin liên quan đến Liêu quốc, có lẽ điện hạ sẽ có hứng thú, vốn lão nô định bẩm báo với điện hạ, có điều vì chuyện Thái hậu đoạt quyền mà chậm trễ, sau này thần rời khỏi Hoàng thành ty, cũng quên khuấy mất chuyện này, đến vừa rồi khi chúng ta nhắc đến Liêu quốc mới chợt nhớ ra.
Đúng lúc này, chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức đột nhiên chau mày nói.
- Ồ, chuyện gì vậy?
Triệu Nhan thấy thái độ của Hoàng Ngũ Đức cũng lặng người, vì hắn rất hiểu tính cách của ông, nếu không phải việc đặc biệt quan trọng, e Hoàng Ngũ Đức sẽ không tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
- Điện hạ còn nhớ lúc trước khi người và Tô đại học sĩ ngồi khinh khí cầu bị lạc hướng, kết quả rơi xuống nơi ở của người Nữ Chân không?
Lúc này Hoàng Ngũ Đức lại hỏi ngược lại.
- Đương nhiên là nhớ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lúc này Tô Thức cũng tò mò truy hỏi. Vừa nãy y với Triệu Nhan còn nhắc đến chuyện Noa Lại, tất nhiên không quên chuyện chỗ Nữ Chân.
- Là như vậy, hồi trước thần bỗng nhận được tin truyền đến từ Liêu quốc, Hoàn Nhan bộ tộc mà lúc đó bắt giữ điện hạ và Tô đại học sĩ đột nhiên nâng cao thanh thế, liên lạc với các bộ tộc Nữ Chân khác gây binh tạo phản, Liêu quốc cũng đã phái binh đi trấn áp, nhưng theo thông tin thần thu được, hình như đợt càn quét của Liêu quốc không thuận lợi, thậm chí bị đánh bại, thương vong rất nhiều quân sĩ, có điều thần không rõ những diễn biến tiếp theo nữa.
Hoàng Ngũ Đức khi nói tới cuối có chút tiếc nuối than dài. Vốn dĩ ông muốn phái người tiếp tục quan sát tình hình bên Nữ Chân, đáng tiếc nhanh chóng bị Cao thái hậu cách chức, thế là tình báo phía Nữ Chân cũng bị chặt đứt..
- Hoàn Nhan bộ dấy binh tạo phản?
Triệu Nhan nghe thấy tin này đầu tiên sửng sốt, sau đó kinh ngạc đứng bật dậy. Người khác có thể xem thường người Nữ Chân cỏn con đó, nhưng hắn thì biết rõ, đến từ hậu thế nên hắn biết tộc người Man tầm thường này chỉ dùng chưa đến mười năm đã tiêu diệt được Liêu quốc ngông cuồng ngạo mạn, hơn nữa trong mười năm này Nữ Chân nhiều lần lấy yếu địch mạnh, đều dùng nghìn người đánh bại hàng vạn quân Liêu, mỗi lần đều tạo nên kì tích trong lịch sử quân sự Trung Nguyên, đến sử học gia ở hậu thế khi xem đoạn sử này, cũng không dám tin, nhưng toàn bộ đều là sự thật, khiến người ta không thể không nghĩ đến hai chữ “ý trời”.
- Không đúng, mấy năm trước ta luôn bảo ông chú ý tình hình của Hoàn Nhan bộ, lúc đó không phải ông nói Hoàn Nhan bộ càng ngày càng suy yếu, thậm chí đến các bộ lạc nhỏ phụ thuộc bọn họ đều lần lượt trốn đi sao?
Lúc trước khi Triệu Nhan rời khỏi bộ lạc Hoàn Nhan, tuy tận tay giết chết huynh đệ Hặc Lý Bát, nhưng hắn vẫn không yên tâm về Hoàn Nhan bộ, cho nên sau khi quay về vẫn bảo Hoàng Ngũ Đức sử dụng lực lượng của Hoàng Thành ty bí mật giám sát động tĩnh của Hoàn Nhan bộ, đến sau này hắn biết đệ đệ của Hặc Lý Bát là Hặc Tôn lên làm thủ lĩnh, còn đưa Hoàn Nhan bộ đến một nơi cách biệt với bên ngoài, mới yên tâm trở lại, cho rằng Hoàn Nhan bộ không thể vùng dậy giống trong lịch sử.
Nhưng không ngờ trong vài năm ngắn ngủi, Hoàn Nhan bộ đúng là âm hồn không tan nổi dậy tạo phản, hơn nữa giương cao thanh thế, còn đánh bại quân đội của Liêu quốc. Nếu để mặc chúng phát triển, nói không chừng sẽ tái hiện lịch sử người Nữ Chân nổi dậy, tuy Đại Tống hiện nay không giống quá khứ, nhưng nếu người Nữ Chân vùng lên, sẽ là một mối uy hiếp không nhỏ cho Đại Tống.
- Điện hạ, trước đây người từng nói nếu người Nữ Chân vùng dậy, sẽ uy hiếp đến an nguy Đại Tống ta, nhưng với tình hình hiện nay, quốc lực Đại Tống ta cường thịnh, đến Liêu Quốc cũng bại dưới tay Đại Tống ta, Nữ Chân nhỏ nhoi chẳng những thực lực yếu ớt, hơn nữa lại ở cực bắc, cách Đại Tống ta cả Liêu quốc, e chúng chưa kịp lớn mạnh, đã bị Liêu quốc hủy diệt rồi.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Nhan, Tô Thức liền an ủi. Tuy trước kia y từng nghe Triệu Nhan nhắc đến mối uy hiếp người Nữ Chân, nhưng y vẫn không thể tin, đặc biệt là cùng với sự cường thịnh hiện tại của Đại Tống, y càng không xem người Nữ Chân ra gì.
- Thế sự khó lường, tuy người Nữ Chân bây giờ thực lực yếu ớt, nhưng không ai dám bảo đảm sau này chúng có uy hiếp đến Đại Tống ta không.
Triệu Nhan không thể giải thích với Tô Thức sự đáng sợ của người Nữ Chân, nhưng vẫn kiên trì với ý kiến của mình, hắn luôn đề cao cảnh giác cao độ đối với người Nữ Chân.
- Điện hạ, người Nữ Chân cách chúng ta cả Liêu quốc, trước đây khi lão nô chủ trì Hoàng thành ty, mỗi năm đều đầu tư tiền bạc và nhân lực lớn để giám sát tình hình bên đó, hiện tại Hoàng thành ty đã bị người của Thái hậu tiếp quản, e sẽ không bỏ ra tiền lực lớn như vậy để giám sát người Nữ Chân, nếu như vậy, triều đình cũng sẽ bị cắt tình báo chỗ người Nữ Chân.
Lúc này Hoàng Ngũ Đức cũng thở dài. Tuy họ không thể lí giải vì sao Triệu Nhan xem trọng người Nữ Chân như vậy, nhưng ông cũng biết Triệu Nhan tuyệt đối không làm chuyện vô nghĩa, cho nên đối với yêu cầu của Triệu Nhan, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Đại Tống, ông nhất định không từ chối.
- Biết mình biết ta, biết người biết ta!
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng nóng lòng đứng dậy, có câu biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng bây giờ Đại Tống không hay biết gì về tình hình chỗ Nữ Chân, sao có thể ứng phó biến cố sau này chứ?
- Điện hạ, nếu người thật sự lo lắng tình hình chỗ Nữ Chân, chi bằng vào cung thương lượng với Thái hậu, xin Thái hậu phân phó Hoàng thành ty chú ý động thái ở đó, đồng thời cũng có thể thức tỉnh Thái hậu.
Lúc này Tô Thức lại cất lời. Tuy y vẫn còn rất nhiều hoài nghi về Nữ Chân nổi dậy, nhưng thấy Triệu Nhan lo lắng như vậy, y chỉ có thể kiến nghị như thế.
Triệu Nhan nghe thấy lời của Tô Thức suy nghĩ hồi lâu, tuy hắn cảm thấy Cao thái hậu chắc sẽ không tin người Nữ Chân ở cực bắc vừa vùng dậy sẽ uy hiếp đến an nguy của Đại Tống, nhưng giờ hắn cũng không còn cách này khác, dù sao hắn đã giao đại quyền trong tay, tuy vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ trên triều đình, nhưng những chuyện không có chứng cứ như này, chỉ dựa vào sức ảnh hưởng của Triệu Nhan tuyệt đối không thể khiến triều đình đưa ra quyết định.
Triệu Nhan ở nhà lo lắng khôn nguôi về sự vùng dậy của người Nữ Chân, ở nơi cách thành Đông Kinh xa ngàn dặm cũng có người mất ăn mất ngủ về người Nữ Chân, người này chính là hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn.
Trong hoàng cung thành Thượng Kinh của Liêu quốc, Gia Luật Tuấn vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại trong đại điện, trong đầu cứ nghĩ về tình hình người Nữ Chân ở phương bắc. Kể ra người Nữ Chân xâm phạm biên giới Liêu quốc đã không phải chuyện ngày một ngày hai, từ khi Gia Luật Hồng Cơ còn tại vị, người Nữ Chân phương bắc đã nhiều lần tạo phản, nhưng lúc đó Liêu quốc thực hiện chính sách vừa cứng rắn vừa mềm mỏng với người Nữ Chân, điển hình lần trước thu phục một bộ tộc lớn mạnh người Nữ Chân, chẳng hạn bộ tộc lớn như Hoàn Nhan bộ, Liêu quốc mới có thể luôn khống chế được sự tạo phản của người Nữ Chân.
Nhưng sau này Liêu quốc nội loạn, Liêu quốc dần dần giảm bớt sức khống chế đối với người Nữ Chân, kết quả dẫn đến mất dần sức khống chế với người Nữ Chân, thanh thế tạo phản mỗi năm một lớn, nhưng sau khi y xử lí phản loạn trong nước, lập tức bắt đầu giải quyết vấn đề người Nữ Chân, trong đó Gia Luật Nhân Tiên trước đây đã trấn thủ phương bắc nhiều năm, có uy danh cực lớn trong người Nữ Chân, cho nên trước đây chỉ cần người Nữ Chân xảy ra vấn đề, y sẽ phái Gia Luật Nhân Tiên đem binh đi, lần nào cũng đều giải quyết nhanh gọn, còn có Gia Luật Nhân Tiên trấn thủ phương bắc, những người Nữ Chân đó cũng không dám gây rối.
Vốn dĩ chỉ cần cho Gia Luật Tuấn thêm vài năm nữa, y sẽ có thể khống chế tình hình chỗ người Nữ Chân, đáng tiếc gần đây lại xảy ra chuyện Đại Tống xâm lược Yến Vân, trận đại chiến này làm tổn thương nguyên khí của Liêu quốc quá lớn, hơn nữa Gia Luật Nhân Tiên cũng tử trận, khiến sự khống chế của Liêu quốc với phương bắc lần nữa suy yếu, đã như vậy, người Nữ Chân lập tức nổi dậy, đầu năm nay, còn có rất nhiều bộ lạc lớn của người Nữ Chân liên kết tạo phản, trong đó đặc biệt là Hoàn Nhan bộ, còn cấu kết với những bộ lạc khác đánh bại quân phòng bị phía bắc, cứ như vậy, thế cục phủ Hoàng Long phía bắc Liêu quốc sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.