Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 3: Khoai lang và ngô



Tiểu nha đầu đầu búi hai chỏm, trên người mặc chiếc váy ngắn màu hồng đứng ở lối vào phòng ngủ của Triệu Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, đôi mắt to tròn, thêm cái mũi nhỏ xinh tinh nghịch, nhìn thế nào vẫn thấy đáng yêu, đương nhiên nếu nó có thể ngậm cái miệng lại, không phát ra mấy tiếng thét chói tai đáng sợ, chắc chắn sẽ càng đáng yêu hơn.

- Dừng lại!

Triệu Nhan bị tiếng hét chói tai của nó làm thủng màng nhĩ, liền quát một tiếng, mới khiến nó ngừng hét, nhưng khi tiểu nha đầu này nhìn thấy làn khói lượn lờ bên cạnh Triệu Nhan, trên miệng còn ngậm tàn thuốc đang cháy dở, lập tức lại hét lên “Cháy rồi”, sau đó tạt một chậu nước rửa mặt tới.

“Ào~” Triệu Nhan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, một chậu nước lạnh khiến hắn ướt như chuột lột từ đầu tới chân, cũng may mà giờ đã là tháng năm rồi, tuy vẫn mưa, nhưng nhiệt độ không thấp, nếu đổi lại là mùa đông, Triệu Nhan không chết lạnh không được.

- Tiểu Đậu Nha, ta chỉ là hút một điếu thuốc thôi mà, ngươi làm gì mà hắt nước vào ta?

Triệu Nhan nhổ đầu thuốc ướt sũng trong miệng ra, vẻ mặt tức giận quát, đúng là lúc xúi quẩy thì uống nước cũng tê răng, hút điếc thuốc cũng bị hắt nước lạnh.

- Nô tỳ…nô tỳ…

Tiểu nha hoàn tên Tiểu Đậu Nha vẫn không rõ tình hình, lúc nãy khi nó vừa bước vào, thấy cả mồm và mũi Triệu Nhan cùng thở ra khói, điều này làm nó cho là gặp ma, nên mới hét ầm ĩ, sau đó lại nhìn thấy trong phòng có khói, theo bản năng đổ nước vào trong, đến bây giờ cái đầu nhỏ của nó vẫn chưa quay lại, chỉ có thể mở to đôi mắt vô tội nhìn Triệu Nhan.

Đúng lúc này, bỗng có hai người phụ nữ từ ngoài xông vào, một người trong đó tuy tuổi không lớn, nhưng đã trang điểm theo kiểu phụ nữ có chồng, tướng mạo thanh lịch thoát tục, người phụ nữ này là người Bắc Tống đầu tiên mà hắn gặp sau khi xuyên không, đồng thời cũng là thê tử của hắn trên danh nghĩa Tào Dĩnh.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi sao vậy, có phải bị bắt nạt không?

Tào Dĩnh và một nha hoàn khác sau khi xông vào, lập tức quan tâm hỏi Tiểu Đậu Nha, đồng thời nhìn Triệu Nhan bằng ánh mắt cảnh giác và khinh bỉ, từ sau chuyện đêm động phòng hôm đó, Tào Dĩnh liền cực kì chán ghét Triệu Nhan, thậm chí nếu không cần thiết, nàng ta căn bản không muốn xuất hiện trước mặt người khác với Triệu Nhan.

- Không… không có gì!

Tiểu Đậu Nha vẫn có chút hoảng hốt chưa bình tĩnh trả lời, nó là nha hoàn hồi môn mà Tào Dĩnh mang theo qua đây, thời gian này phụ trách chăm sóc Triệu Nhan bị sét đánh trúng nằm liệt giường, cũng là người mà Triệu Nhan tiếp xúc nhiều nhất, chỉ là tiểu nha đầu mới mười một mười hai tuổi dường như cũng vô cùng dè chừng Triệu Nhan, ngày thường ngoài hầu hạ Triệu Nhan rửa mặt dùng bữa, căn bản không nói thêm bất kì câu nào thừa thãi với Triệu Nhan.

- Này, cô có lầm không đó, rõ ràng là Tiểu Đậu Nha hắt nước khắp người ta, tại sao bây giờ cô không thèm hỏi ta có sao không?

Triệu Nhan lúc này bất mãn nói.

Sau khi hắn xuyên không, trong đầu vẫn lưu lại chút kí ức vụn vặt của Triệu Nhan trước kia, những kí ức này rất ít, hơn nữa phần lớn đều không đầy đủ trọn vẹn, trong đó vừa đúng có chuyện xảy ra khi Triệu Nhan động phòng, khiến hắn vô cùng khinh thường Triệu Nhan ban đầu, cũng đồng cảm với cô nương Tào Dĩnh này, thêm nữa hắn vài ngày nay lại cứ ngây ngô dại dột, nên hắn cũng không để tâm tới thái độ ác liệt của Tào Dĩnh, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bản thân nên bỏ qua khúc mắc và hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, vì vậy bây giờ thấy Tào Dĩnh nhìn mình bị xối nước khắp nguời mà không thèm hỏi, khiến hắn không kìm được tức giận, dù sao nói thế nào mình cũng là chồng của nàng ta.

Đối với sự bất mãn của Triệu Nhan, Tào Dĩnh chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Tiểu Đậu Nha tuy là của hồi môn ta mang theo qua đây, nhưng tuổi nó còn bé, hơn nữa quận vương trước đó đã bị triều đình và nương nương đích thân hạ lệnh, trước khi sức khỏe quận vương bình phục, cấm tiếp xúc với nữ sắc, vì vậy vẫn xin quận vương tự trọng!

Tào Dĩnh nói xong, cũng không nghe Triệu Nhan giải thích, lôi Tiểu Đậu Nha đi. Triệu Nhan thì tức giận thiếu chút nữa là nhảy dựng lên chửi tục, Tào Dĩnh không hỏi rõ trắng đen liền cho rằng mình đã làm gì đó với Tiểu Đậu Nha, nên mới bị Tiểu Đậu Nha đổ nước lên người, đây quả thực là làm nhục nhân cách của bản thân, phải biết Tiểu Đậu Nha mới mười một mười hai tuổi, lớn bằng học sinh mình dạy ở đời sau, hắn dù có háo sắc đến thế nào, cũng không thể đụng vào cô bé còn chưa dậy thì này, huống hồ hắn bây giờ còn bị phụ mẫu trên danh nghĩa kiếp này cấm tiếp xúc với nữ sắc, vì ngự y nói sức khỏe của hắn có vấn đề.

Vừa nghĩ đến cơ thể mình có vấn đề, Triệu Nhan bỗng lập tức lo lắng, hắn kiếp trước cũng đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên không, trong đó xuyên không phổ biến nhất là bị sét đánh trúng, mà hắn không may là người bị hại của kiểu xuyên không này, không những kiếp trước bị sét đánh, khi đến Đại Tống cũng lại bị sét đánh, hơn nữa vẫn là quả cầu tia chớp thần bí nhất của thiên nhiên.

Càng đen đủi hơn là, trước khi quả cầu tia chớp đánh trúng Triệu Nhan, còn ở vương phủ dạo một vòng, không ít khách khứa và người trong vương phủ đều nhìn thấy, kết quả ngày hôm sau, tin Quảng Dương quận vương bị sét đánh trong đêm tân hôn trở thành tin tức lớn nhất trong thành Khai Phong, mỗi người thêu dệt thêm một ít, phát huy trí tưởng tượng của mình thêm mắm thêm muối, tin đồn Triệu Nhan bị sét đánh ở bên ngoài đã bay xa, nghe nói đến cả Liêu quốc và Tây Hạ cũng đều đã biết chuyện này, vì vậy Triệu Nhan đã trở thành người nổi tiếng của ba nước Tống Liêu Hạ rồi, đương nhiên danh tiếng này đại đa số là tiêu cực.

Triệu Nhan trước vốn là một tay ăn chơi, sức khỏe sớm đã bị tửu sắc hủy hoại rồi, nếu không thì sẽ không phải dùng thuốc tráng dương trong đêm tân hôn, thêm nữa lại bị tia chớp hình cầu thần bí đánh trúng, không những khiến Triệu Nhan biến thành Triệu Nhan của đời sau, đồng thời cũng khiến cơ thể Triệu Nhan bị một số thương tổn không rõ, mấy ngày nay Triệu Nhan sở dĩ nằm liệt giường, ngoài không cách nào chấp nhận hiện thực mình xuyên không, cũng vì sức khỏe của hắn suy yếu rất nhiều.

Càng khiến hắn lo lắng là, vài ngự y vây quanh hắn sau khi hội chẩn vài ngày, rút ra một kết luận, đó chính là cơ thể Triệu Nhan rất yếu, cần cấm tiệt nữ sắc tĩnh dưỡng một thời gian, hơn nữa ăn uống cũng phải chú ý, không thể ăn những thức ăn mặn nhiều dầu mỡ, nghĩa là thanh tâm chay tịnh tĩnh dưỡng thời gian tương đối dài, còn về bao giờ sức khỏe hồi phục, cái này ngự y cũng không dám chắc, chỉ có thể kiểm tra định kì cơ thể của Triệu Nhan, sau đó tùy cơ điều chỉnh.

Trước đây Triệu Nhan không quá để ý tới tình hình sức khỏe của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngộ nhỡ bản thân thật sự mặt trời không mọc, mọc nhưng không được lâu, hoặc là có bệnh gì khác, thì thật quá đáng thương rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan vội vàng kéo quần ra nhìn “cậu em nhỏ” của mình, vẫn tốt, xem ra vốn liếng cũng không nhỏ, sau đó liếc nhìn xung quanh không có ai, thò tay ra xoa vuốt, lại hồi tưởng lại những phim Nhật mà mình đã xem kiếp trước, đặc biệt là đoạn thần thú xuất hiện “bươm bướm xinh đẹp”.

- Tốt quá rồi, có phản ứng, lão tử cuối cùng không cần làm thái giám rồi!

Triệu Nhan nhìn “cậu em nhỏ” ngóc đầu lên, yên tâm thở phào một hơi nói. Sau đó cởi y phục ướt trên người thay bộ mới, nói ra thì bên cạnh hắn vốn dĩ có tỳ nữ của mình hầu hạ, nhưng từ sau khi bị cấm dục, vị vua cha và mẫu hậu của hắn liền giao trách nhiệm giám sát hắn cho Tào Dĩnh, kết quả Tào Dĩnh điều tất cả sinh vật là giống cái bên cạnh hắn đi cả, toàn bộ bên trong quận vương phủ vắng vẻ trống không, chỉ còn lại nhóc con mà Tào Dĩnh mang theo khi gả qua đây, nhóc Tiểu Đậu Nha đó chính là tỳ nữ được bố trí đến hầu hạ Triệu Nhan, kết quả hắt hết nước vào người hắn.

Cơ thể của mình không có vấn đề gì, khiến tâm trạng Triệu Nhan rất tốt, nỗi buồn bực vì bị người khác nghi oan biến mất sạch sẽ, nhìn thấy những đồ vật chưa dọn dẹp lại trên giường, Triệu Nhan lại ngồi xuống sắp xếp tiếp.

Ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt và thuốc lá bật lửa trước kia ra, những thứ còn lại cũng không còn nhiều nữa, trong đó bắt mắt nhất là hai bắp ngô và một củ khoai lang, nhìn hai món đồ, tâm trạng Triệu Nhan vốn dĩ chuyển biến tốt lại buồn bực trở lại, nếu không vì hai thứ này, hắn bây giờ có lẽ đã quay trở lại trường học giảng bài cho học sinh rồi.

Vốn dĩ sau khi Triệu Nhan lấy được túi đựng kính hiển vi từ huyện thành, thì ngồi xe công chuẩn bị trở về trường học, không ngờ xe công lại hỏng giữa đường, Triệu Nhan thấy trời cũng không còn sớm nữa, cách trường cũng không xa, cho nên dứt khoát xuống xe đi đường tắt về trường, lúc đó hắn vì kịp xe công, nên cơm trưa cũng chưa ăn, vì thế khi đi trên đường, bụng réo liên hồi.

Gần hai bên đường Triệu Nhan đi đều là ruộng ngô, đâu đấy cũng có người trồng một ít khoai lang, Triệu Nhan cảm thấy thực sự đói, nên bới một củ khoai từ dưới đất, chuẩn bị lót bụng một chút, nhưng khiến Triệu Nhan không ngờ tới là, hắn đào khoai lên mới phát hiện, đầu mảnh đất này lại dựng một tấm biển, bên trên viết sáu chữ to “Trộm khoai lang bị sét đánh”.

Vốn dĩ người đi qua vườn đói, đào củ khoai hoặc hái vài quả dưa chuột căn bản không tính là trộm, ít nhất đám học sinh của Triệu Nhan nói với hắn như vậy, cho nên khi hắn ở trường học, buổi tối đói bụng sẽ ra vườn bên ngoài trường học tách hai bắp ngô hoặc vặt lạc non, luộc một lúc đã được một bữa ăn khuya ngon lành rồi, cũng chưa từng thấy dân làng vì chuyện này mà chỉ trích hắn, nhưng không ngờ bản thân lại gặp phải một tên quỷ hẹp hòi ở đây, lấy củ khoai cũng phải nguyền rủa mình bị sét đánh.

Triệu Nhan còn trẻ, tính tình cũng khá bướng bỉnh, vốn dĩ hắn chỉ muốn ăn chút khoai cho đỡ đói, bây giờ nhìn thấy tấm bảng dựng của đối phương, nóng nảy lên, lúc đó lại bước xuống ruộng, tách ra hai bắp ngô xanh từ cây ngô cho vào túi làm đồ ăn khuya, hắn muốn xem xem thứ kiệt sỉ này làm cách nào lấy sét đánh mình?

Thực ra Triệu Nhan làm không đúng, nếu người ta đã lập bảng, chính là không hi vọng người khác lấy lương thực mình trồng, đương nhiên điều này cũng nói lên đối phương keo kiệt, nhưng dù người ta có keo kiệt thế nào, đó cũng là chuyện riêng của người ta, mảnh vườn này là tài sản riêng của người ta, không được sự đồng ý của người đó, Triệu Nhan lấy sản vật trên ruộng đi là phạm pháp.

Triệu Nhan cũng nhất thời tức khí, nhét ngô và khoai vào túi trên đường trở về, vừa định lấy ra con dao nhỏ trong chùm chìa khóa ở túi quần gọt khoai, nhưng khiến hắn vạn lần không ngờ là, lời nguyền rủa của chủ nhân khu vườn lại thật sự ứng nghiệm, giữa trời quang bỗng nhiên xuất hiện một tia chớp màu xanh lam, sau đó lập tức giáng xuống đỉnh đầu hắn, cả người không còn bất cứ ý thức gì, đợi đến lúc hắn mở mắt, liền nhìn thấy tân nương Tào Dĩnh, thân phận cũng biến thành con trai thứ ba Triệu Nhan của Tống Anh Tông trong lịch sử. Tiểu nha đầu đầu búi hai chỏm, trên người mặc chiếc váy ngắn màu hồng đứng ở lối vào phòng ngủ của Triệu Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, đôi mắt to tròn, thêm cái mũi nhỏ xinh tinh nghịch, nhìn thế nào vẫn thấy đáng yêu, đương nhiên nếu nó có thể ngậm cái miệng lại, không phát ra mấy tiếng thét chói tai đáng sợ, chắc chắn sẽ càng đáng yêu hơn.

- Dừng lại!

Triệu Nhan bị tiếng hét chói tai của nó làm thủng màng nhĩ, liền quát một tiếng, mới khiến nó ngừng hét, nhưng khi tiểu nha đầu này nhìn thấy làn khói lượn lờ bên cạnh Triệu Nhan, trên miệng còn ngậm tàn thuốc đang cháy dở, lập tức lại hét lên “Cháy rồi”, sau đó tạt một chậu nước rửa mặt tới.

“Ào~” Triệu Nhan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, một chậu nước lạnh khiến hắn ướt như chuột lột từ đầu tới chân, cũng may mà giờ đã là tháng năm rồi, tuy vẫn mưa, nhưng nhiệt độ không thấp, nếu đổi lại là mùa đông, Triệu Nhan không chết lạnh không được.

- Tiểu Đậu Nha, ta chỉ là hút một điếu thuốc thôi mà, ngươi làm gì mà hắt nước vào ta?

Triệu Nhan nhổ đầu thuốc ướt sũng trong miệng ra, vẻ mặt tức giận quát, đúng là lúc xúi quẩy thì uống nước cũng tê răng, hút điếc thuốc cũng bị hắt nước lạnh.

- Nô tỳ…nô tỳ…

Tiểu nha hoàn tên Tiểu Đậu Nha vẫn không rõ tình hình, lúc nãy khi nó vừa bước vào, thấy cả mồm và mũi Triệu Nhan cùng thở ra khói, điều này làm nó cho là gặp ma, nên mới hét ầm ĩ, sau đó lại nhìn thấy trong phòng có khói, theo bản năng đổ nước vào trong, đến bây giờ cái đầu nhỏ của nó vẫn chưa quay lại, chỉ có thể mở to đôi mắt vô tội nhìn Triệu Nhan.

Đúng lúc này, bỗng có hai người phụ nữ từ ngoài xông vào, một người trong đó tuy tuổi không lớn, nhưng đã trang điểm theo kiểu phụ nữ có chồng, tướng mạo thanh lịch thoát tục, người phụ nữ này là người Bắc Tống đầu tiên mà hắn gặp sau khi xuyên không, đồng thời cũng là thê tử của hắn trên danh nghĩa Tào Dĩnh.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi sao vậy, có phải bị bắt nạt không?

Tào Dĩnh và một nha hoàn khác sau khi xông vào, lập tức quan tâm hỏi Tiểu Đậu Nha, đồng thời nhìn Triệu Nhan bằng ánh mắt cảnh giác và khinh bỉ, từ sau chuyện đêm động phòng hôm đó, Tào Dĩnh liền cực kì chán ghét Triệu Nhan, thậm chí nếu không cần thiết, nàng ta căn bản không muốn xuất hiện trước mặt người khác với Triệu Nhan.

- Không… không có gì!

Tiểu Đậu Nha vẫn có chút hoảng hốt chưa bình tĩnh trả lời, nó là nha hoàn hồi môn mà Tào Dĩnh mang theo qua đây, thời gian này phụ trách chăm sóc Triệu Nhan bị sét đánh trúng nằm liệt giường, cũng là người mà Triệu Nhan tiếp xúc nhiều nhất, chỉ là tiểu nha đầu mới mười một mười hai tuổi dường như cũng vô cùng dè chừng Triệu Nhan, ngày thường ngoài hầu hạ Triệu Nhan rửa mặt dùng bữa, căn bản không nói thêm bất kì câu nào thừa thãi với Triệu Nhan.

- Này, cô có lầm không đó, rõ ràng là Tiểu Đậu Nha hắt nước khắp người ta, tại sao bây giờ cô không thèm hỏi ta có sao không?

Triệu Nhan lúc này bất mãn nói.

Sau khi hắn xuyên không, trong đầu vẫn lưu lại chút kí ức vụn vặt của Triệu Nhan trước kia, những kí ức này rất ít, hơn nữa phần lớn đều không đầy đủ trọn vẹn, trong đó vừa đúng có chuyện xảy ra khi Triệu Nhan động phòng, khiến hắn vô cùng khinh thường Triệu Nhan ban đầu, cũng đồng cảm với cô nương Tào Dĩnh này, thêm nữa hắn vài ngày nay lại cứ ngây ngô dại dột, nên hắn cũng không để tâm tới thái độ ác liệt của Tào Dĩnh, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bản thân nên bỏ qua khúc mắc và hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, vì vậy bây giờ thấy Tào Dĩnh nhìn mình bị xối nước khắp nguời mà không thèm hỏi, khiến hắn không kìm được tức giận, dù sao nói thế nào mình cũng là chồng của nàng ta.

Đối với sự bất mãn của Triệu Nhan, Tào Dĩnh chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Tiểu Đậu Nha tuy là của hồi môn ta mang theo qua đây, nhưng tuổi nó còn bé, hơn nữa quận vương trước đó đã bị triều đình và nương nương đích thân hạ lệnh, trước khi sức khỏe quận vương bình phục, cấm tiếp xúc với nữ sắc, vì vậy vẫn xin quận vương tự trọng!

Tào Dĩnh nói xong, cũng không nghe Triệu Nhan giải thích, lôi Tiểu Đậu Nha đi. Triệu Nhan thì tức giận thiếu chút nữa là nhảy dựng lên chửi tục, Tào Dĩnh không hỏi rõ trắng đen liền cho rằng mình đã làm gì đó với Tiểu Đậu Nha, nên mới bị Tiểu Đậu Nha đổ nước lên người, đây quả thực là làm nhục nhân cách của bản thân, phải biết Tiểu Đậu Nha mới mười một mười hai tuổi, lớn bằng học sinh mình dạy ở đời sau, hắn dù có háo sắc đến thế nào, cũng không thể đụng vào cô bé còn chưa dậy thì này, huống hồ hắn bây giờ còn bị phụ mẫu trên danh nghĩa kiếp này cấm tiếp xúc với nữ sắc, vì ngự y nói sức khỏe của hắn có vấn đề.

Vừa nghĩ đến cơ thể mình có vấn đề, Triệu Nhan bỗng lập tức lo lắng, hắn kiếp trước cũng đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên không, trong đó xuyên không phổ biến nhất là bị sét đánh trúng, mà hắn không may là người bị hại của kiểu xuyên không này, không những kiếp trước bị sét đánh, khi đến Đại Tống cũng lại bị sét đánh, hơn nữa vẫn là quả cầu tia chớp thần bí nhất của thiên nhiên.

Càng đen đủi hơn là, trước khi quả cầu tia chớp đánh trúng Triệu Nhan, còn ở vương phủ dạo một vòng, không ít khách khứa và người trong vương phủ đều nhìn thấy, kết quả ngày hôm sau, tin Quảng Dương quận vương bị sét đánh trong đêm tân hôn trở thành tin tức lớn nhất trong thành Khai Phong, mỗi người thêu dệt thêm một ít, phát huy trí tưởng tượng của mình thêm mắm thêm muối, tin đồn Triệu Nhan bị sét đánh ở bên ngoài đã bay xa, nghe nói đến cả Liêu quốc và Tây Hạ cũng đều đã biết chuyện này, vì vậy Triệu Nhan đã trở thành người nổi tiếng của ba nước Tống Liêu Hạ rồi, đương nhiên danh tiếng này đại đa số là tiêu cực.

Triệu Nhan trước vốn là một tay ăn chơi, sức khỏe sớm đã bị tửu sắc hủy hoại rồi, nếu không thì sẽ không phải dùng thuốc tráng dương trong đêm tân hôn, thêm nữa lại bị tia chớp hình cầu thần bí đánh trúng, không những khiến Triệu Nhan biến thành Triệu Nhan của đời sau, đồng thời cũng khiến cơ thể Triệu Nhan bị một số thương tổn không rõ, mấy ngày nay Triệu Nhan sở dĩ nằm liệt giường, ngoài không cách nào chấp nhận hiện thực mình xuyên không, cũng vì sức khỏe của hắn suy yếu rất nhiều.

Càng khiến hắn lo lắng là, vài ngự y vây quanh hắn sau khi hội chẩn vài ngày, rút ra một kết luận, đó chính là cơ thể Triệu Nhan rất yếu, cần cấm tiệt nữ sắc tĩnh dưỡng một thời gian, hơn nữa ăn uống cũng phải chú ý, không thể ăn những thức ăn mặn nhiều dầu mỡ, nghĩa là thanh tâm chay tịnh tĩnh dưỡng thời gian tương đối dài, còn về bao giờ sức khỏe hồi phục, cái này ngự y cũng không dám chắc, chỉ có thể kiểm tra định kì cơ thể của Triệu Nhan, sau đó tùy cơ điều chỉnh.

Trước đây Triệu Nhan không quá để ý tới tình hình sức khỏe của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngộ nhỡ bản thân thật sự mặt trời không mọc, mọc nhưng không được lâu, hoặc là có bệnh gì khác, thì thật quá đáng thương rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan vội vàng kéo quần ra nhìn “cậu em nhỏ” của mình, vẫn tốt, xem ra vốn liếng cũng không nhỏ, sau đó liếc nhìn xung quanh không có ai, thò tay ra xoa vuốt, lại hồi tưởng lại những phim Nhật mà mình đã xem kiếp trước, đặc biệt là đoạn thần thú xuất hiện “bươm bướm xinh đẹp”.

- Tốt quá rồi, có phản ứng, lão tử cuối cùng không cần làm thái giám rồi!

Triệu Nhan nhìn “cậu em nhỏ” ngóc đầu lên, yên tâm thở phào một hơi nói. Sau đó cởi y phục ướt trên người thay bộ mới, nói ra thì bên cạnh hắn vốn dĩ có tỳ nữ của mình hầu hạ, nhưng từ sau khi bị cấm dục, vị vua cha và mẫu hậu của hắn liền giao trách nhiệm giám sát hắn cho Tào Dĩnh, kết quả Tào Dĩnh điều tất cả sinh vật là giống cái bên cạnh hắn đi cả, toàn bộ bên trong quận vương phủ vắng vẻ trống không, chỉ còn lại nhóc con mà Tào Dĩnh mang theo khi gả qua đây, nhóc Tiểu Đậu Nha đó chính là tỳ nữ được bố trí đến hầu hạ Triệu Nhan, kết quả hắt hết nước vào người hắn.

Cơ thể của mình không có vấn đề gì, khiến tâm trạng Triệu Nhan rất tốt, nỗi buồn bực vì bị người khác nghi oan biến mất sạch sẽ, nhìn thấy những đồ vật chưa dọn dẹp lại trên giường, Triệu Nhan lại ngồi xuống sắp xếp tiếp.

Ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt và thuốc lá bật lửa trước kia ra, những thứ còn lại cũng không còn nhiều nữa, trong đó bắt mắt nhất là hai bắp ngô và một củ khoai lang, nhìn hai món đồ, tâm trạng Triệu Nhan vốn dĩ chuyển biến tốt lại buồn bực trở lại, nếu không vì hai thứ này, hắn bây giờ có lẽ đã quay trở lại trường học giảng bài cho học sinh rồi.

Vốn dĩ sau khi Triệu Nhan lấy được túi đựng kính hiển vi từ huyện thành, thì ngồi xe công chuẩn bị trở về trường học, không ngờ xe công lại hỏng giữa đường, Triệu Nhan thấy trời cũng không còn sớm nữa, cách trường cũng không xa, cho nên dứt khoát xuống xe đi đường tắt về trường, lúc đó hắn vì kịp xe công, nên cơm trưa cũng chưa ăn, vì thế khi đi trên đường, bụng réo liên hồi.

Gần hai bên đường Triệu Nhan đi đều là ruộng ngô, đâu đấy cũng có người trồng một ít khoai lang, Triệu Nhan cảm thấy thực sự đói, nên bới một củ khoai từ dưới đất, chuẩn bị lót bụng một chút, nhưng khiến Triệu Nhan không ngờ tới là, hắn đào khoai lên mới phát hiện, đầu mảnh đất này lại dựng một tấm biển, bên trên viết sáu chữ to “Trộm khoai lang bị sét đánh”.

Vốn dĩ người đi qua vườn đói, đào củ khoai hoặc hái vài quả dưa chuột căn bản không tính là trộm, ít nhất đám học sinh của Triệu Nhan nói với hắn như vậy, cho nên khi hắn ở trường học, buổi tối đói bụng sẽ ra vườn bên ngoài trường học tách hai bắp ngô hoặc vặt lạc non, luộc một lúc đã được một bữa ăn khuya ngon lành rồi, cũng chưa từng thấy dân làng vì chuyện này mà chỉ trích hắn, nhưng không ngờ bản thân lại gặp phải một tên quỷ hẹp hòi ở đây, lấy củ khoai cũng phải nguyền rủa mình bị sét đánh.

Triệu Nhan còn trẻ, tính tình cũng khá bướng bỉnh, vốn dĩ hắn chỉ muốn ăn chút khoai cho đỡ đói, bây giờ nhìn thấy tấm bảng dựng của đối phương, nóng nảy lên, lúc đó lại bước xuống ruộng, tách ra hai bắp ngô xanh từ cây ngô cho vào túi làm đồ ăn khuya, hắn muốn xem xem thứ kiệt sỉ này làm cách nào lấy sét đánh mình?

Thực ra Triệu Nhan làm không đúng, nếu người ta đã lập bảng, chính là không hi vọng người khác lấy lương thực mình trồng, đương nhiên điều này cũng nói lên đối phương keo kiệt, nhưng dù người ta có keo kiệt thế nào, đó cũng là chuyện riêng của người ta, mảnh vườn này là tài sản riêng của người ta, không được sự đồng ý của người đó, Triệu Nhan lấy sản vật trên ruộng đi là phạm pháp.

Triệu Nhan cũng nhất thời tức khí, nhét ngô và khoai vào túi trên đường trở về, vừa định lấy ra con dao nhỏ trong chùm chìa khóa ở túi quần gọt khoai, nhưng khiến hắn vạn lần không ngờ là, lời nguyền rủa của chủ nhân khu vườn lại thật sự ứng nghiệm, giữa trời quang bỗng nhiên xuất hiện một tia chớp màu xanh lam, sau đó lập tức giáng xuống đỉnh đầu hắn, cả người không còn bất cứ ý thức gì, đợi đến lúc hắn mở mắt, liền nhìn thấy tân nương Tào Dĩnh, thân phận cũng biến thành con trai thứ ba Triệu Nhan của Tống Anh Tông trong lịch sử.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.