Giọng một tên đàn ông vang lên kèm theo đó là tiếng cười biến thái của những kẻ khác.
Cô hung hăng đạp cửa ra, khung cảnh bên cạnh khiến cô tròn mắt, Trác Vỹ đang phải đánh nhau với hai tên áo đen, những tên khác thì đang lộng hành trên cơ thể của An Huyệt bọn chúng còn cười rất thỏa mãn.
Ngay lúc này, nhường như con sư tử trong người cô bắt đầu bộc phát không kiềm chế được nổi tức giận cô liền chửi thề một tiếng:
- Mẹ kiếp, lũ dơ bẩn tụi bây bỏ cô ấy ra -
Bọn chúng chưa kịp hiểu là chuyện gì cô đã chạy đến dùng gậy đánh tên đang lộng hành không ngừng trên người An Huyệt.
Hắn đau đớn ngã lăn ra những tên khác đến tấn công cô, nhưng cô lúc này như một con sư tử đang tức giận cô liên tục đánh, đánh bọn chúng không ngừng.
An Huyệt hoảng sợ thu mình vào một góc không ngừng khóc, Trác Vỹ cuối cùng cũng đã giải quyết được hai tên kia, cậu cởi áo khoác ra che lại cho An Huyệt tuy rằng An Huyệt hoảng sợ đẩy cậu ra.
Lý Tiểu Sở như mất đi lý trí cứ liên tục đánh miệng còn bảo:
- Lũ khốn nạn chúng mày đi chết đi, chết đi -
Thẩm Hoắc Nam và Nam Phong cùng những người khác chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này có chút sững người.
Rất nhanh chóng Thẩm Hoắc Nam và Nam Phong đã lấy lại bình tĩnh, anh chạy đến ngăn cản cô nhưng vẫn không ngăn được, anh liền ôm chầm lấy cô từ phía sau.
- Tiểu Sở được rồi dừng lại đi, em đánh nữa sẽ xảy ra án mạng bản thân em cũng phải chịu tội - anh nói.
Lý Tiểu Sở buông gậy xuống, cô khóc nức nở từng dòng kí ức không biết từ đâu xuất hiện trong đầu cô.
Trong mảnh kí ức đó là một cô bé tầm 5 tuổi đang bị chính anh họ của mình lạm dụng, nhưng bản thân cô bé ấy không biết tuy chuyện này đã bị gia đình phát hiện nhưng chẳng ai giải thích cho cô bé hiểu thật ra chuyện gì đã xảy ra.
Mãi cho đến khi cô bé 12 tuổi cô bé mới biết đó là sự trong sạch của người phụ nữ, bọn họ rất quý cái gọi là trinh tiết nếu một người phụ nữ không còn trinh tiết thì sẽ bị người khác kì thị.
Cô khụy xuống sàn anh cứ để cô khóc, anh muốn cô có thể trút hết những nỗi buồn này ra ngoài để cô nhẹ lòng hơn tuy là trong thâm tâm anh không nỡ nhìn cô khóc.
Nam Phong nhìn cô khóc mà trong tim cứ nhói lên từng hồi, phải là hắn đau lòng, hắn quỳ một chân xuống đối diện cô khẽ đặt tay lên vai cô.
- Đừng khóc nữa, em phải mạnh mẽ lên - Nam Phong nói.
Cô khẽ nhìn hắn đột nhiên hắn chau mày tay ôm lấy bụng rồi ngã về phía cô, cô đỡ lấy hắn đặt tay lên bụng hắn thì thấy máu chảy ra không ngừng.
- Hoắc Nam máu, anh ta đang bị thương, mau gọi cấp cứu - cô nói.
Người của hắn nhặt một chiếc điện thoại gần đó gọi cho xe cứu thương.
Nam Phong gục đầu lên vai cô, hắn đưa mắt nhìn cô đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa cô và hắn lại gần đến thế, hắn muốn chạm vào gương mặt của cô nhưng hắn không đủ sức để gắn gượng thêm nữa, hắn ngất trên vai cô.
- Nam Phong, Nam Phong anh tỉnh lại đi - cô nói lớn.
Anh đỡ cơ thể Nam Phong giúp cô, cô cố gắng ngăn cho máu hắn không chảy nữa thì từ bên ngoài cảnh sát ập đến còn có cả xe cứu thương.
Mọi người được đưa về sở cảnh sát, những người bị thương thì đưa vào bệnh viện.
_________________
Lý Tiểu Sở, Nam Phong và Trác Vỹ đứng trước phòng bệnh của An Huyệt, cô lại muốn khóc cô xoay người chỗ khác để giấu đi những giọt nước mắt ấy.
Bác sĩ từ phòng bệnh bước ra, Trác Vỹ hỏi:
- Bác sĩ cô ấy sao rồi? -
- Bệnh nhân bị xâm hại tàn bạo ảnh hưởng đến cơ quan sinh sản, hơn nữa chuyện này làm cho tâm lý bệnh nhân trở nên mất bình tĩnh, tôi nghĩ người nhà nên đưa bệnh nhân đến bác sĩ tâm lý - bác sĩ trả lời.
- Cảm ơn bác sĩ - Trác Vỹ nói.
Lý Tiểu Sở bước vào phòng bệnh, cô bạn hay cười nói với cô bây giờ trên người đầy vết bầm tím tâm lý trở nên hoảng sợ.
- Đừng mà...đừng đến gần tôi, tránh ra, Tiểu Sở cứu tớ với - An Huyệt khóc lớn.
Cô không ngăn được dòng nước mắt chảy đến ôm An Huyệt vào lòng.
- Tớ xin lỗi An Huyệt, là tớ đến trễ - cô nói.
- Tiểu Sở, Tiểu Sở cậu đến rồi...hức...bọn chúng cưỡng bức tớ, từng người từng người thay nhau cưỡng bức tớ - An Huyệt vừa khóc vừa nói.
- An Huyệt tớ nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, sẽ không để chúng có kết cục tốt, không để chúng chết dễ dàng như vậy đâu - cô trả lời.
An Huyệt ôm lấy cô không ngừng khóc, cô cũng khóc theo đến khi An Huyệt mệt quá ngủ thiếp đi cô mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thẩm Hoắc Nam đi đến anh không nói gì chỉ dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
- Đừng khóc nữa mắt em sưng lên rồi, em muốn làm cho mí mắt to hơn sao? -
- Trác Vỹ, An Huyệt giao cho cậu chăm sóc - anh nói.
Trác Vỹ gật đầu rồi vào phòng bệnh của An Huyệt ngồi trên ghế, anh cùng cô đến trước phòng cấp cứu của Nam Phong.