Mặc dù trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng anh ta cũng biết tình huống hiện tại e sẽ không thể cứu vấn được.
“Hình như lúc nấy tôi nói với cậu rồi mà nhỉ? Xin lỗi nhé, cậu thua rồi!”
Lâm Phong bình tĩnh đáp.
Vân Cảnh Sơ nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, lập tức run giọng nói:
“Lâm Phong, cậu không thể làm vậy! Chúng ta là bạn học cũ đấy, cậu nể tình bạn cũ mà tha cho tôi lần này có được không! Lúc nãy do tôi tức giận quá thôi! Thật ra tôi không có ác ý gì với cậu đâu. Làm...”
“Răng rắc!”
Lâm Phong không chút do dự đạp gấy cánh tay phải của Vân Cảnh Sơ.
“Shhl”
Vân Cảnh Sơ đau đến mức hít vào một hơi, mồ hôi toát đầm đìa trên trán.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu!
Sau đó Lâm Phong lại tiếp tục đạp thêm ba phát!
Sau mỗi lần đạp lại dùng lực mạnh hơn, tốc độ đạp cũng nhanh hơn!
“Rắc rắc rắc!”
Ba chỉ còn lại của Vân Cảnh Sơ cũng bị Lâm Phong đạp gấy xương, máu thịt be bét.
Cơn đau khủng khiếp khiến mặt mũi Vân Cảnh Sơ vặn vẹo trông rất dữ tợn, đôi mắt trắng dã, há to miệng thở dốc, suýt chút nữa ngất xỉu.
Nhưng trước tất cả những điều này, trong mắt Lâm Phong không có chút thương hại nào, ngược lại còn có vẻ lạnh lùng.
Anh vừa mới cho anh ta cơ hội rồi!
Đáng tiếc Vân Cảnh Sơ không biết quý trọng nó!
Bạn học cũ thì sao?
Một đứa bạn cũ muốn ngồi lên đầu mình, đối với Lâm Phong thì đây chính là kẻ thù!
Đặc biệt lúc ban nãy Vân Cảnh Sơ còn nhìn em gái anh bằng ánh mắt như sói đói!
Đúng là tự chuốc khổ mà!
Lâm Phong tỏ ra hờ hững nhưng lại đá một cú rất tàn nhẫn về phía bụng Vân Cảnh Sơ.
“Rầm!” Vân Cảnh Sơ trượt dọc theo sàn gỗ, văng ra xa mười mấy mét.
Cuối cùng anh ta đập mạnh vào tường, hộc ra một búng máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.