Đôi mắt sâu thẳm u sầu nhìn Trần Y Nặc thật trìu mếm, dường như có ngàn lời muốn nói.
Anh nghĩ thông suốt rồi,
Những lúc thế này, cố gắng nói đạo lý với phụ nữ chẳng có ích gì! Những thời điểm đặc biệt thì phải dùng phương pháp đặc biệt,
Một cú ấn vào tường thế này có lẽ sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện. “Có nhìn thấy mắt của anh không? Nó tràn đầy sự chân thành!”
“Y Nặc, tin anh! Trước giờ anh chưa từng lừa dối em, mười năm nay anh chịu đủ sự giày vò, không lúc nào là không muốn quay trở lại gặp em!”
“Mà thời khắc anh quay lại, biết em đã kết hôn sinh con, tim anh như bị dao đâm vào! Nêu bây giờ em đã ly hôn, anh không muốn mình phải hối hận nữa!”
“Còn bài thơ chúng ta cùng đọc thời đại học không?”
“Tagore từng nói, trầm lặng chính là một kiểu mỹ đức, nhưng im lặng trước. người mình thích, lại chính là một loại nhu nhược!”
“Anh yêu em....Y Nặc. Cho anh một cơ hội có được không? Chỉ cần em mở miệng, anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ!”
“Con gái của em, anh nhất định sẽ coi như con mình!”
Lâm Phong thâm tình âu yếm nhìn Trần Y Nặc, lời nói dịu dàng, tràn đây sự cảm hóa.
Bốn người mẫu xinh đẹp cảm động đến mức sắp khóc.
Thì ra,
Trên đời thực sự có tình yêu chân thành tới như vậy!
Trần Y Nặc ngơ ngác nhìn Lâm Phong, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô cảm thấy bản như dường như quay lại thời đại học.
Lúc đó mỗi lần hai người cãi nhau,
Lâm Phong đều sẽ ấn cô vào tường thật mạnh...
Sau đó, hai người sẽ lại làm lành.
Bây giờ,
€ó vẻ vẫn y như lúc trước vậy!
Tình cảm nhiều năm như vây, làm sao nói quên là quên được? Cô biết rõ thực ra trong lòng mình vẫn còn yêu Lâm Phong! Chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây giếng!
Cô sợ tới lúc đó Lâm Phong lại phụ mình!
Vậy thì cô sẽ hoàn toàn bị đẩy xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể trở mình được nữa!
Người xưa quả đúng không sai!
Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ của Trần Y Nặc, trong lòng vui mừng, sau đó cúi nhẹ đầu xuống, muốn hôn cô.
Cơ thể Trần Y Nặc cứng đờ, ngây người đứng yên tại chỗ, nhất thời quên đi né tránh.
Thế nhưng, Chính vào lúc này, Giang Quân Lâm giận dữ lao tới, nghiêm nghị nói:
“Lâm Phong, cậu coi tôi không tồn tại sao? Trước mặt tôi hôn vợ chưa cưới của tôi? Có phải cậu muốn chết không hả!”
Tiếng gào thét này.
Khiến Trần Y Nặc bừng tỉnh ngay lập tức.
Cô hoảng loạn đẩy Lâm Phong ra, trong lòng cô rất rối, vẻ mặt rất phức tạp. Sắc mặt của Lâm Phong có chút khó coi.
Tưởng chừng sắp thành công,
Kết quả lại bị Giang Quân Lâm phá đám, thế thì ai mà chịu cho được?
Có điều xét từ tình cảnh vừa rồi mà nói,
Rõ ràng trong lòng Trần Y Nặc vẫn có mình, đó chính là một dấu hiệu tốt!
“Vợ chưa cưới của anh thì đã sao? Chỉ cần chưa kết hôn, mọi người đều có quyền theo đuổi công bằng!”
“Tôi khuyên anh đừng có láo! Chọc giận tôi, tôi diệt cả Giang gia nhà anh!”