Dương Trường Miên tỉnh lại đúng vào buổi tối trước khi thành hôn, khắp phòng đều dán giấy đỏ, giăng đèn kết hoa, cậu cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cuối cùng cũng đi tới bước cuối với Hàn Ngọc Nhiễm, lo vì cậu sợ mình làm không tốt, làm hắn mất mặt. Lỡ đang bái đường mà cậu xì hơi hoặc là té chổng vó thì cũng ngại.
666 uống hớp nước lọc: [Khoa phụ sản không xử lý vấn đề này.] Vừa tỉnh lại biết mình sắp kết hôn rồi, kí chủ chắc vui quá hóa rồ rồi.
“…” Vô duyên.
0405 dũa móng tay: [Chứng lo âu trước ngày cưới, lúc này, chúng ta phải nghe kinh siêu độ nhiều nhiều vào để tâm thanh tịnh.]
“…” Còn mày thì mất nết.
“Đệ lo hả?”
Hàn Ngọc Nhiễm từ phía sau ôm trọn Dương Trường Miên nho nhỏ vào lòng. Cậu vì hằng ngày nằm trên giường đón ngày mới nên gầy teo, mấy múi cơ bụng lúc trước cũng bay biến, cậu nghi mình bị teo nhỏ.
Ngày cậu tỉnh, ngồi dụi mắt trên giường, Hàn Ngọc Nhiễm còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, đi ra bên ngoài rửa mặt rồi mới vào xem lại. Cậu vẫn còn ngồi đó, trạng thái ngủ mơ mông lung nhìn hắn, còn ngu đần mà giơ tay kêu hắn ôm một cái.
Tỉnh dậy là tốt, chỉ số thông minh có bị tụt xuống thì hắn bù cho cậu, không có gì to tát. Người của mình, mình thương mình nâng niu là được.
Dương Trường Miên dựa vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Ngọc Nhiễm, cậu không có mặt mũi nói mình lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt được: “Ta thấy Lý Xuân Dao, Phù Nhược, Đào Kiều Kiều đều được mời, là huynh sao?”
Lý Xuân Dao cấu kết ma tu hại Hàn Ngọc Trác, thế mà còn mặt dày nhận thiếp mời, đúng là không sợ Hàn gia trả thù. Lần này cô ta vào hang cọp, chết chắc rồi.
Hắn gật đầu: “Ta muốn tuyên bố chủ quyền.” Sẵn tiện cảnh cáo mấy cô ả kia luôn. Nếu còn dám làm thê tử hắn bị thương nữa thì xác định.
Hàn Ngọc Nhiễm đè cậu xuống giường, gấp không chờ nổi: “Ngày mai động phòng thì lâu quá, hay là chúng ta, hôm nay làm thử trước đi?”
“…” Muốn làm thì nói, còn tìm lý do, xem cậu là trẻ lên ba thật á hả?
Dương Trường Miên cũng đang có hứng làm vậy, cậu vòng tay ôm cổ hắn, ghì chặt hôn một cái: “Ta cũng muốn thử làm quen trước, để ngày mai khỏi bỡ ngỡ.”
Hàn Ngọc Nhiễm bật cười, kéo mành che, thổi tắt nến, ôm chầm lấy người dưới thân, bắt đầu cởi quần áo: “Vậy sao, ta phải thể hiện thật tốt mới được.”
Đã lấy nắm rồi, thì không thể buông ra.
666 và 0405 biết điều mà lượn đi chỗ khác offline: “…” Chúng nó còn chưa thành niên, thấy mấy cái này chắc chắn sẽ bị giáo dục mấy tiếng.
_____
Dương Trường Miên mặc một thân đồ đỏ có vẻ càng lóa mắt, Hàn Ngọc Nhiễm thường chỉ mặc màu trắng nhưng hợp với màu đỏ không ngờ, anh tuấn tiêu sái. Hai người đứng chung một chỗ, xứng đôi vô cùng.
Làm lễ cũng dễ dàng trót lọt không có giống như suy nghĩ của cậu. Vì cậu không có người thân nào ở đây nên đành nhờ Mặc Thanh đóng vai Lý Mộng Khiết, cậu còn nhờ Hứa dược sư làm biến hình đan cho Mặc Thanh dùng, vậy mới có cảm xúc hơn.
Mặc Thanh: “…” Đủ rồi đó.
Mặc Thanh sau nhiều lần bị hai người gọi là Mặc Thanh, lười sửa tên nữa. Hắn cũng cảm thấy cái tên Mặc Vô Song cũ xui xui kiểu gì.
Bái đường thành thân, kính trà trưởng bối, Dương Trường Miên cả quá trình lấy ra trạng thái làm việc lúc còn ở Trái Đất, thành công không làm hỏng buổi lễ long trọng.
Sau đó, hai người phải đi kính rượu từ người lớn cho tới bạn bè, dù lạ hay quen cũng nở nụ cười thương mại vừa lễ phép lại không mất lòng.
Đến tối, hai người mới được thả vào phòng, có không gian riêng bên nhau.
Dương Trường Miên ngồi xuống đệm mềm, Hàn Ngọc Nhiễm rót cho cậu ly rượu giao bôi. Tay chạm tay, vai đụng vai, uống cạn cả ly.
Cậu đá giày trèo lên giường, mặt mày đỏ bừng, cậu uống không ít, may mà tửu lượng không tệ lắm, say rượu đúng đêm động phòng, mất mặt lắm.
Hàn Ngọc Nhiễm cầm kéo đi lại gần, cậu nhìn qua, ánh dao lóe qua, làm cậu nhảy dựng: “Huynh, huynh muốn làm gì…” Oa, mưu sát vợ kìa bà con.
[…] Diễn, cứ diễn đi.
Xoạt!
Hàn Ngọc Nhiễm cười khẽ, cầm một nhúm tóc đã cắt của cậu lên rồi lấy dây tơ hồng cột tóc của cậu và hắn vào cùng nhau, bỏ vào túi gấm màu đỏ: “Kết tóc làm phu thê, bạc đầu giai lão, vĩnh kiếp bên nhau*.”
*Một chồng một vợ bên nhau đến đầu bạc già nua, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi bên nhau
Dương Trường Miên cảm động đến độ khóc ra tiếng, Hàn Ngọc Nhiễm phải dỗ dành người ta mấy chục phút: “…”
[…] Oa, cơm chó này, còn có mùi chua.
Sau khi đã dỗ xong người yêu, tất nhiên là lăn giường tiếp.
Đêm còn dài, uyên ương còn quấn quýt.
…
666 cao thâm nói: [Tới cuối cùng, kí chủ của chúng ta, vẫn là một con cá khô*, không thể lật người.]
*Phế, yếu, vô dụng
0405 không hiểu: [Mày muốn ăn khô cá lóc hay khô cá sặc hả??]
[…Con ngu.] Bên cạnh nó cũng có một con cá khô.
0405: […Móa.]
Dương Trường Miên nghe rõ mồn một, phản bác: [Tao phế, nhưng chồng tao không phế!]
_______
Cảm ơn đã đón đọc và những độc giả đã dành thời gian đồng hành cùng họ.
Còn có vài Phiên Ngoại (灬º‿º灬)
Chúc mọi người sẽ tìm được nhiều bộ truyện hợp gu hơn nữa.