“Đã an toàn rồi đó, em dâu.” Hàn Ngọc Nhan vung tay là chém, cho dù là người của Hàn gia đi nữa, đã không phải là người, chĩa kiếm vào đồng bào thì không cần thiết cứu.
Dương Trường Miên vội mặc vô y phục mới, cả người không còn chật vật như lúc đầu nữa, lập tức trả lời: “Em cám ơn.”
Ai mà ngờ được, Hàn Ngọc Nhan lại là người đến cứu cậu đầu tiên chứ, có thể nói là trong xui xẻo có may mắn.
Hàn Ngọc Nhan gật đầu, nhìn cậu chật vật mặc lại áo ngoài: “Em với Ngọc Nhiễm không phải đi hẹn hò sao?”
Dương Trường Miên: “…” Đi cho Âm Điệp cơm nước thôi à.
Hàn Ngọc Nhan lại phân phó cấp dưới vài câu mới ỉu xìu nói: “Dạo này ma tu nhiều, ngày nào ta và phụ thân cũng phải đi tuần tra, làm ta không được nghĩ ngơi tốt, có nếp nhăn rồi.” Bởi vậy, ma tu đừng hòng sống.
“…” Đáng sợ quá chị ơi, Ngọc Nhiễm cứu cứu.
Dương Trường Miên lập tức nghiêm túc lên: “Chị, thật ra là thế này…” Cậu giải thích cặn kẽ cho Hàn Ngọc Nhan nghe, lược bớt phần dắt bướm đi dạo.
Hàn Ngọc Nhan sau khi nghe xong lập tức liên hệ với mẹ Hàn, sắc mặt khó coi. Lại dám bắt cóc thiếu chủ nhỏ ngay trong chính Hàn gia, ma tu là muốn bị bọn họ bứng cả ổ đây mà.
Dương Trường Miên cũng hi vọng là cậu đui rồi, Hàn Ngọc Trác còn ở nhà ngủ. Thằng nhỏ mới 4 tuổi, sao mà tàn ác quá.
Hàn Ngọc Nhan nhận được tin của mẹ Hàn xong, được cho biết, thằng bé không có trong phòng. Cả nhà vậy mà không ai phát hiện ra, mẹ Hàn lập tức triệu tập thêm người, chạy ra tìm kiếm.
Hàn Ngọc Nhan liền liên lạc cho ba Hàn ở gần đây, thuyết minh tình huống nhanh chóng, nhờ ông qua hỗ trợ Hàn Ngọc Nhiễm, sợ hắn cầm cự không được. Theo lời Dương Trường Miên, hai người tách ra đến bây giờ đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi.
Ba Hàn lập tức hành động, viện trợ Hàn Ngọc Nhiễm. So với mấy đứa trẻ, ông càng biết nhiều hơn về tác hại của Linh Ma Đài.
Hàn Ngọc Nhan cất ngọc truyền tin, phóng kiếm ra: “Ta cũng đi qua giúp Ngọc Nhiễm đây, còn em dâu vẫn là nên về trước đi.” Cậu đã lăn lộn nửa ngày rồi, thể lực chắc cũng hao hết, khó mà chiến đấu tiếp.
Dương Trường Miên lập tức bắt lấy ống tay áo Hàn Ngọc Nhan: “Đợi chút, thật ra em có cách này…”
______
Bên phía Hàn Ngọc Nhiễm.
Sau khi biết tin Hàn Ngọc Trác bị bắt đem ra hiến tế, hắn hận không thể không ngay tại chỗ cho nổ tung đám ma tu. Vào Băng Châu trái phép còn chưa tính, lại dám muốn giết em trai hắn, có tính tới vụ hắn trả thù chưa?
Linh Ma Đài ở gần ngay trước mắt, không biết là do ai, dựng lên một cái cột cao chọc trời, nơi cách ánh trắng gần nhất. Hàn Ngọc Trác bị đánh thuốc mê chưa tỉnh, bị treo tuốt trên cao, ánh vàng bao phủ cả người, không những không thần thánh mà còn nói không nên lời tà ác.
Đám ma tu nườm nượp đứng ở bên dưới, trong tay chúng cầm những cái hộp gỗ, mùi máu tươi đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy, lẩm bẩm gì đó, hắn chỉ nghe được mỗi chữ ‘Tà Thần vô thượng’.
Chúng xếp thành một hình dạng bất quy tắc nào đó, bên dưới cột trời, có vẻ một phù chú bằng máu tươi còn chưa khô hết. Ánh trăng chiếu vào trận pháp, làm máu tươi càng thêm đỏ tươi đẹp.
Bọn chúng bắt đầu hiến tế rồi, không thể đợi được nữa.
Hàn Ngọc Nhiễm rút kiếm lao ra, động tác nhanh nhẹn chém bay tên ma tu gần nhất, sau đó xoay người chém tiếp. Mùi máu tràn vào mũi, làm hắn nhíu đôi mày, nhưng vẫn không ngừng tay.
Đám ma tu lập tức phản ứng lại đây, buông xuống tế phẩm, lao lên như ong vỡ tổ, không cho Hàn Ngọc Nhiễm tiếp cận vật tế.
Hàn Ngọc Nhiễm không phải lấy một địch trăm, mà còn có ánh trăng quỷ dị tăng phúc, bình thường đã khó, nay lại càng khó, tiến lên một bước nhỏ cũng bị ma tu khác lấy máu thịt lấp lại.
Hơn 30 phút vung kiếm, tay hắn tê rần nhưng vẫn không ngừng lại, áo trắng cũng bị nhuộm đen, thể lực dù tốt tới đâu cũng ăn không tiêu.
Ma tu càng là lấy số lượng thắng qua chất lượng, đè ép Hàn Ngọc Nhiễm không thể tiến lên.
Trên cao Linh Ma Đài, Hàn Ngọc Trác cũng dần dần bị âm khí nhập vào cơ thể.