Ngô Kiến lúc này tức giận vô cùng, hắn đường đường là bán bộ cảnh đại năng, là đỉnh cao của đại lục này, mỗi khi xuất hiện đều là chúng tinh phủng nguyệt không ai dám không cho sắc mặt tốt.
Thế mà bây giờ lại bị một con Hồ yêu nhỏ hơn mình mấy lần lên mặt.
Hắn khẽ hít sâu một hơi áp chế lửa giận, khẽ truyền âm thảo luận với mấy vị đại năng còn lại, đạt được đáp án như ý hắn mới hàm sát nói:
" Hồ Cửu Nhi, cho dù ngươi có yêu ngôn như thế nào cũng không thể lay động được Trung Châu, Thánh Địa chẳng mấy chốc sẽ cử thêm viên binh tới, ngươi cứ ngồi mà chờ chết đi!"
Hồ Cửu Nhi cũng không tiếp lời, vẫn với cái bộ dạng lười biếng đó khẽ phất tay, đại quân yêu tộc thấy vậy ngay lập tức lao ra.
Trong quá trình xuất kích rất nhiều yêu thú bậc thấp bắt đầu chuyển đổi từ bán nhân loại sang hình dạng nguyên thân để phát huy tối đa sức mạnh.
Lang, hổ, báo, thậm chí đến con chuột to đùng với hàm răng nanh móng vuốt sắc nhọn hay thiềm thừ ( con cóc) làn da xù xì thi thoảng phun ra nọc độc,...
Trên không có phi cầm hoặc nhiều loại yêu thú có khả năng phi hành đều khẽ ngâm lệ khiếu.
Tràng cảnh vô cùng đồ sộ, có thể nói là toàn thể yêu tộc đều xuất lực, từ cao giai bậc sáu đến yêu thú bậc một đều đang đánh cược, một ván cược được ăn cả ngã về không, thành thì tiên đồ rộng mở, sai thì phải trả giá thảm trọng nặng nề nhưng không có bất kì ai muốn lui bước.
Bởi vì, đây là lối thoát duy nhất của cả yêu tộc!
Năm vị Bán Bộ cảnh nhân tộc cũng đều có chút sợ ngây người, vừa nãy tuy nói năng hùng hồn chẳng qua là nghĩ đến sẽ có chi viện từ Thánh Địa, nhưng bây giờ yêu tộc lại ngay lập tức toàn quân xuất kích, không chừa một tia lưu thủ khiến bọn chúng bối rối.
Thậm chí nhiều đệ tử tông môn còn là lần đầu ra lịch luyện, lúc mới xuất phát hứng khởi bừng bừng, cho rằng yêu tộc đều là đám tạp nham bị nuôi nhốt trong hậu sơn, dù có mạnh cũng không đến mức nào.
Thế nhưng cái khí thế, cái tiếng hống kia lại quá kinh khủng doạ không ít người sắc mặt trắng bệch.
Cao tầng Trung Châu nhân tộc đem tình cảnh này thu vào đáy mắt, sắc mặt có chút khó coi nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể hô to:
" Các đệ tử nghe lệnh, toàn lực ngăn cản!"
Nói rồi cũng lão về phía trước, ngăn cản mấy vị Bán Bộ cảnh yêu tộc.
Nhưng cho dù Hồ Cửu Nhi không tham dự, cộng thêm một người nữa đứng bên cạnh bảo vệ nàng thì yêu tộc vẫn còn sáu vị Bán Bộ đại năng.
Năm người đều đối ứng ngăn chặn một vị, lại còn phải đề phòng người còn lại hoặc hai người Hồ Cửu Nhi đánh lén khiến tình huống lộ ra vô cùng cật lực, đa phần Trung Châu đại năng chỉ có thể phòng thủ, đôi khi công kích cũng vô vùng yếu ớt, sợ dùng toàn lực có thể gây bất lợi cho mình.
Mà Yêu Tộc đại năng lại dùng toàn lực như muốn đem bọn hắn diệt sát!
Mà chiến trường bên dưới, bên phía nhân tộc bảo quang lập loè, từng đạo công kích hoa mĩ được đánh ra tạo nên khung cảnh tráng lệ, như một dải cầu vồng rơi vào phía đối diện nhưng hiệu quả lại vô cùng thấp.
Yêu tộc chân thân hiển lộ muôn hình vạn trạng, công kích lại vô cùng đơn giản: dùng lực húc, lấy thịt đè người, dùng vuốt răng, độc, mỏ...cắn xé!
Bọn chúng như hổ lạc bầy dê, triển khai một tràng sát lục thịnh yến khiến nhiều đệ tử sợ run người.
Thấy tràng cảnh như vậy, một vài vị cao tầng tông môn khẽ chỉ đạo:
" Mấy người các ngươi lui xuống một chút, bảo trì khoảng cách thả công kích!"
" Ngươi giỏi phòng ngự đi lên phía trước."
" Đúng đúng, dùng phi kiếm công kích."
" Dược sư đâu, mau mau cung cấp đan dược!"
Từng đạo mệnh lệnh vang lên khiến nguyên bản tình thế có chút bất lợi dần dần khôi phục.
Thế nhưng nhìn về thiên khung bọn hắn lại khe khẽ thở dài, mong sao Thánh Địa mau chóng tiếp viện a!
Một chỗ khác cách chiến trường mấy trăm dặm, một bóng người đứng đó quan sát hết thảy, bóng người này một thân hắc bào, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ tiểu oa oa đang cười, tổng thể nhìn lại vô cùng khác lạ.
Hắn chính là Lục Huy!
Nửa đường đến đây hắn nhận thấy tin tức, khẽ xem xét cũng thấy có chút kinh diễm trước Hồ Cửu Nhi...à không, với đại quân yêu tộc.
Thấy sự việc ổn thoả hắn truyền đạt ý tứ đến Hồ Cửu Nhi muốn nàng ngay lập tức xuất kích nhưng không ngờ cô ả này lại nhàn nhã ngồi đó, chỉ cho thuộc hạ động thủ.
Tuy hơi bất mãn nhưng cũng không có cách nào, dù sao Lục Huy hắn với người ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, có thể làm tới bước đó cũng coi là tín nhiệm vô cùng lớn rồi.
" Hệ thống, ngươi truyền cho ta vị trí tiết điểm giữa Thiên Việt đại lục với Tổ Yêu Giới đi!" Lục Huy thầm nói.
Hệ thống cũng không trả lời nhưng rất nhanh, một tấm bản đồ khẽ in vào trong óc hắn.
Tin tức này là lúc trước Lục Huy đã hỏi qua và dùng điểm hình tượng đổi với hệ thống, tốn hao của hắn gần 2 vạn điểm, cao không hợp thói thường, lại thêm sau đó kiếm được điểm đều dồn bào số đan dược cho Thiên Ma Giáo khiến hắn bây giờ trở nên trắng tay, nói đúng hơn là có hệ thống cũng không làm được nước non gì!
Người ta có hệ thống là có sức mạnh, tiền tài, thế lực thậm chí mỹ nữ vây quanh, đằng này mình tuy có sức mạnh, thế lực nhưng chẳng khác nào một tên tiểu thổ hào, so với những người kia mình tính là cái gì?
Hơn nữa nếu là người khác đã sớm đem Thúy Yên hay Hồ Cửu Nhi đem vào hậu cung rồi, còn mình thì bị cấm lấy vợ!
Uất ức sao? Uất ức chứ!
Lại một phen đậu đen rau muống chửi rủa hệ thống, lại nhớ tới mấy vị xuyên việt giả trong tiểu thuyết khiến hắn một trận buồn bực.
Hệ thống: [...]
Cạn lời a!
Thu thập tâm tình, Lục Huy mới xem xét tấm bản đồ.
Trên tấm bản đồ này cũng không ghi rõ tông môn địa chỉ hay địa điểm đánh dấu chi tiết nào đó mà dùng phương thức kinh độ vĩ độ truyền lại, theo phương độ của Địa lý hiện đại mà tính toán.
Theo địa điểm trên bản đồ có lẽ là Hoá Yêu Cốc vùng giáp giới giữa Trung Châu và Bắc Cực.
Nhìn lấy địa danh này Lục Huy khẽ nhíu mày, Hoá Yêu Cốc cũng không phải đất lành gì.
Nó cũng được coi là một cấm địa, nhân loại đi vào nếu không có tu vi cao thâm hộ thể chắc chắn sẽ bị yêu hoá, chuyển đổi thành bán yêu dần dần đánh mất lý trí trở thành quái vật.
Nhưng yêu tộc bước vào đó lại không hề hấn gì, cũng không có công hiệu nâng cao tu vi hoặc giảm sức mạnh với bọn chúng.
Năm xưa khi chưa rời khỏi Trung Châu, Hoá Yêu Cốc cũng là đại bản doanh của yêu tộc, giúp bọn chúng ngăn chặn rất nhiều đợt càn quét của nhân tộc hay một số thế lực khác, nhưng do sai lầm đó mới khiến bọn chúng phải bỏ đi nơi này chuyển dời đến Nam Bộ Yêu Thần Sơn.
Lục Huy cũng không hiểu, yêu tộc đóng quân Hoá Yêu Cốc không biết bao nhiêu năm tại sao lại không phát hiện được điểm khác lạ nhỉ, bọn họ không nghi ngờ sao?
Rất nhiều nghi vấn được Lục Huy đặt ra nhưng suy nghĩ một lúc cũng không tìm được đáp án.
Khẽ lắc đầu hắn mới lại truyền ra một đạo tin tức nữa rồi đứng yên tĩnh tại chỗ chờ đợi.
Chỉ một lúc sau, một bóng dáng phiêu nhiên xuất hiện trước mặt hắn!