Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 259



Bởi vì năm nay phải đi về phương Bắc cho nên hai vợ chồng Kiều Hoa phải bàn giao công việc lại cho Lý Hồng Quân trước khi rời đi.

Tết m Lịch là thời gian buôn bán tốt, sau khi quan sát một vòng, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân phát hiện, thiết kế túi da của Kiều Hoa rất được ưa chuộng trên thị trường.

Túi làm bằng da khi sờ vào rất sướng tay, có cảm giác rất sang, hơn nữa túi da cũng bền hơn nhiều loại chất liệu khác, hơn nữa tính ứng dụng cũng rất cao. Một cái túi da vừa đơn giản, vừa thanh lịch, đeo trên người…..Tóm lại là khí chất.

Chi phí để sản xuất một túi da cũng rất lớn, giá trên thị trường không dưới mười lăm đồng. Túi da này không chỉ bán chạy, thậm chí có rất nhiều khách hàng đến phố Bạch Vân chỉ để mua túi da này!

Ở niên đại này, tiền lương của công nhân viên chức không cao nhưng giá cả của các sản phẩm tiêu dùng hằng ngày cũng thấp. Đã vậy, từ khi cải cách mở cửa nhu cầu mua sắm của mọi người ngày càng tăng.

Chỉ cần một chút sáng tạo liền có thể kiếm nhiều hơn người khác mấy phần lợi nhuận.

Từ Sơn Tùng quan sát mấy ngày nay, người mua túi da đa phần đều là công nhân viên chức ở các xưởng, là những người còn độc thân hoặc là có người yêu nhưng vẫn chưa kết hôn. Còn có một số ít đồng chí năm sẵn sàng bỏ tiền ra để mua quà cho các đồng chí nữ.

Cũng có một số ít nữ sinh hoặc là các bà, các mẹ đến mua túi.

Tìm ra được nhóm khách hàng tiềm năng, sau đó lại thiết kế thêm hai mẫu túi nữa, đều là những mẫu thiết kế nhắm vào thị hiếu của nhóm khách hàng này.

Làm xong hết mọi việc, sắp xếp công việc đâu ra đó, cũng đã thu thập hết hành lý thỏa đáng, chỉ chờ đến ngày đi thôi, cuối cùng Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Ngày mười sáu tháng một rốt cuộc Kiều Yên cũng sinh, Tiểu Bảo Bảo ra đời trễ hơn nửa tháng so với thời gian dự kiến.

Nhận được tin báo của Viên Giang Hà, một nhà ba người bỏ hết công việc, vội vội vàng vàng chạy đến phòng bệnh.

Chỉ thấy trong phòng bệnh đều là bạn bè, thân thích của Viên Giang Hà. Trong phòng có hai giường, một giường cho Tiểu Bảo Bảo mới sinh, một giường là của Kiều Yên. Mọi người bên nhà Viên Giang Hà đều chú ý đến đứa bé.

“Chị, chị cảm thấy như thế nào rồi, không có chuyện gì xảy ra chứ?” “Chị không sao.” Giọng của Kiều Yên hơi khàn khàn nhưng vẫn nghe ra được cảm giác sung sướng của chị.

Môi chị trắng bệch, ánh mắt có chút mê ly, nhìn về phía em gái, “Chị chỉ mệt một chút thôi, có việc gì thì em cũng có anh rể em lo rồi.”

“Xem ra chị không có việc gì thật, còn có sức nói giỡn với em.”

“Dì ~” Kiều Minh thoát khỏi tay ba ba, chạy vọt tới bên giường bệnh, ôm lấy Kiều Yên, “Dì ơi ~ Dì ơi ~ Dượng nói là dì sinh em bé nhỏ, sinh một Tiểu Bảo Bảo!”

Kiều Yên yêu thương xoa đầu cháu trai, nựng khuôn mặt Kiều Minh, “Đúng vậy a, là một em trai, cháu đi qua bên kia nhìn em trai một chút đi, em ấy nằm ở bên kia kìa!”

“Ở chỗ nào? Chỗ nào ạ? Em trai ở chỗ nào?”

Từ Sơn Tùng buồn cười, bế con trai lên đi qua gốc bệnh viện. Ỷ vào cơ thể cao lớn của mình mà bế con trai lên nhìn xuyên qua đám người, rốt cuộc Kiều Minh cũng thấy một em bé sơ sinh hồng hồng nằm trong tã lót.

“Oa ~ Oa ~ Oa nha ~”

Quả thật, so với phát hiện ra một đại lục mới còn ngạc nhiên hơn.

Thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay Kiều Yên, Kiều Hoa nức nở nói: “Lúc trên đường tới đây tim em muốn nhảy ra ngoài luôn, em sợ chị gặp phải chuyện gì không tốt. Mọi người đều nói đẻ con như đi dạo một vòng quỷ quan môn, em sợ chị gặp phải chuyện gì không tốt.”

Kiều Yên phụt cười một tiếng, cười đến môi khô nứt, “Có thể có có chuyện gì được, mỗi ngày cũng có rất nhiều thai phụ lớn tuổi sinh con, không có việc gì đâu.”

Kiều Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, “Tóm lại vẫn có nguy hiểm, không có việc gì thì tốt rồi.”

Kiều Yên nhẹ nhàng vỗ tay cô, “Đừng nhìn chị, em qua nhìn đứa bé một chút đi, là một bé nam. Em nhìn xem thằng bé có đẹp như Minh Minh không?”

Quay đầu nhìn qua, Tiểu Bảo Bảo bị một đám người vây quanh, cô có muốn chen vào cũng không được.

“Không cần nhìn em cũng biết, lúc này chắc không đẹp được như Kiều Minh. Đứa trẻ nào mới sinh ra cũng xấu hết, chị chưa thấy Kiều Minh lúc mới sinh đầu, nhăn nhúm như con khỉ, lúc đó em sợ tới mức thiếu chút nữa ném thằng bé xuống đất.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.