Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 244



Vì chuyện của Tống Thanh Bình cho nên cả nhà họ Trần trừ nhà anh cả Trần ra thì ai cũng rầu rĩ.

Trương Hồng Yến cảm thấy mình không sai, Trần Giai Mỹ thì cảm thấy mình có lỗi nên áy náy nhưng đồng thời cô ấy cảm thấy chị dâu mình mắng quá khó nghe nên vẫn giận dỗi.

Trần Nhị Thuận tới nhà mẹ vợ mấy lần nhưng lần nào cũng bị đuổi về. Sau khi về nhà, cảm thấy mẹ và em gái mình là đầu sỏ gây tội nên muốn hai người dỗ vợ mình về.

Người một nhà liền nháo ầm cả lên đã vậy mấy ngày này còn mưa lớn cho nên bầu không khí trong nhà họ Trần ngột ngạt đến cực điểm.

Bất quá mọi người không hơi đâu để ý đến chuyện nhà họ Trần, bởi vì có một chuyện quan trọng hơn!

“Hủy bỏ phiếu vải! Mua đồ không cần phiếu nữa! Mọi người a, thông tin mới a ~ Không cần dùng phiếu vải nữa ~”

Tháng 12 năm 1983, cả nước tuyên bố bỏ tem phiếu, từ này về sau, mặt hàng dệt may sẽ được mở rộng nguồn cung ứng!

Sáng sớm tinh mơ, Kiều Hoa đã bị Ngô Quế Phương kéo đi mua vải. Tất cả phụ nữ ở nội viện và cả ngoại viện đều chạy đi tranh giành.

Các nam nhân thì tỏ vẻ khó hiểu: Mua vải không cần phiếu nhưng vẫn cần tiền a, các người hưng phấn như vậy làm gì? Không biết còn tưởng là đi mua vải miễn phí đó!

“Mau mau mau! Nghe nói 9 giờ mở cửa, tới chậm là không chen vào được đâu!”

Kiều Hoa mới ăn được một nửa buổi sáng đã bị lôi đi, khi biết được sự tình thì cô chỉ có thể dở khóc dở cười.

“Hiện tại chỉ mới 7 giờ rưỡi thôi mà chị!”

“Cái gì mà mới 7 giờ rưỡi! Em nhìn mọi người trong nội viện đi còn ở ngoại viện nữa, mọi người đều đi hết rồi! Aizzz! Chúng ta thật chậm! Mau mau mau ~”

Đất nước quyết định không dùng phiếu vải, có nghĩa là mặc hàng này không còn quá khan hiếm nữa. Hiện tại xem ra lượng vải dệt ra ngày càng nhiều làm cho cung lớn hơn cầu, nếu không, nhà nước cũng sẽ không mở rộng để người dân có thể tự do mua.

Cho nên ~

“Chị, không cần phải gấp, cho dù hôm nay không mua được thì qua mấy ngày nữa vẫn có thể mua!”

“Không được, không được. Lúc trước cần dùng phiếu vải, lúc này không cần nữa, nhất định phải mua cho nhiều? Đi chậm thì còn gì mà mua!” Nói rồi tốc độ đi ngày càng nhanh.

“Em bán quần áo nên không lo, nhưng chị sầu muốn chết! Chỉ chờ thời điểm vải rẻ mua về làm mấy bộ đồ mới cho bọn trẻ!”

Được rồi, xem ra là cô khuyên không được, chỉ có thể tùy ý để cho Ngô Quế Phương lôi mình chạy điên cuồng đến bách hóa.

Chạy tới ngoài viện, Kiều Hoa mới nhớ mình có xe đạp, cô vòng lại về nhà lấy, mặc kệ gió lớn vẫn đạp xe chở Ngô Quế Phương đi mua vải.

Ôi má ơi, không tới thì không biết, Kiều Hoa bị làm cho hết hồn rồi. Từ đằng xa, còn chưa thấy bác hóa, cô đã thấy một đoàn người đang đứng xếp hàng dài. Người người chen chúc với nhau đông nghìn nghịt.

Bây giờ mới chỉ có 8 giờ, cách giờ mở cửa còn tận một tiếng. Chịu gió chịu lạnh tầm một tiếng, cửa bách hóa rốt cuộc cũng mở ra, đoàn người bắt đầu tranh nhau mua!

Trong nhanh mắt, đoàn người như ong vỡ tổ chạy ùa vào. Người chen người lấn, người đẩy người dẫm, xô xô đẩy đẩy….Nhìn đoàn người hỗn loạn, Kiều Hoa cảm thấy đầu mình kêu ong ong.

Lại nhìn thấy Ngô Quế Phương bên cạnh như ăn phải thuốc k1ch thích, chị ấy không một chút khó chịu vì phải chen lấn.

Tới trước quầy, lại gặp mấy thím trong nội viện, thời điểm này, gặp được “đồng hương” thì càng tăng thêm sĩ khí, mở miệng ra: “Đồng chí! Cho tôi hai mét vải bông! Còn có 2 mét vải da!”

“Tôi muốn sợi poly!”

“Tôi muốn vải bông! Còn có vải họa tiết lượn sóng!”

Cãi cọ ầm ĩ đến mức đau lỗ tai.

Những mà người bán hàng cũng chẳng hoảng hốt, sắc mặt bình tĩnh đi đo vải cho khác…. Đương nhiên, tuy là bình tĩnh nhưng cũng chẳng phải là sắc mặt tốt, cắt vải xong liền ném tới trước mặt khách.

Nhưng trong tình huống này, ai còn quan tâm đ ến thái độ của người bán, người ta còn vải để bán cho mình là tốt rồi.

Nhận được vải, liền vui vẻ đi ra.

Vừa thấy đồ trong tay Kiều Hoa, Ngô Quế Phương liền ngẩn ra, “Ai nha! Kiều Hoa sao em mua ít vậy, còn không bằng một nửa chị mua đâu! Vất vả lắm mới chen vào được, sao em không mua nhiều thêm một chút?”

Kiều Hoa cười, không chút để ý, “Em mua để làm áo trong là được rồi, mua nhiều thêm cũng không biết để làm gì.”

Hơn nữa chỉ có một chiếc xe đạp, cô còn chở Ngô Quế Phương, chở thêm vải, mua nhiều có thể chở về hết sao?

Dù sao thì, vải a, căn bản là không cần giành. Ngày mai, cùng lắm là ngày kia mọi người liền không thèm mua nữa, hà tất gì bây giờ phải tranh đoạt!

Kiều Hoa quét mắt nhìn một vòng, không nói thêm nhiều nữa.

“Được, dù sao chị cũng mua đủ rồi.” Vỗ vỗ vải trong lòng, nói: “Kiều Hoa, chúng ta đi thôi!”

Toàn bộ vải đều giao cho Ngô Quế Phương ôm, Kiều Hoa ở phía trước lái xe.

Mời vừa lên xe, ông Trần cách vách cũng chở Trương Hồng Yến đạp theo bọn họ.

“Nha, hai người cũng đi mua à?”

“Đúng vậy.” Ngô Quế Phương nhanh chóng khoe, còn che miệng cười trộm, “Thím xem, cháu mua được rất nhiều nha, còn mua cả vỏ chăn nữa!”

Trương Hồng Yến dựng ngón cái lên, “Cháu thật giỏi.”

“Thím cũng mua xong rồi sao?” Kiều Hoa hỏi.

“Đúng rồi, không nói chuyện với mấy đứa nữa.” Nói rồi Trương Hồng Yến vẫy vẫy tay tạm biệt hai người.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.