Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 238



Cuối cùng, bác gái nhịn không được, vẫn cầm lấy áo khoác Tân Niên tiến vào phòng thử đồ, còn không quên cầm theo chiếc áo màu trắng. Khi bước ra khỏi phòng thử đồ thật sự trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.

Bác gái và con gái mình cao như nhau, cân nặng cũng không khác biệt là mấy. Bác gái cảm thấy mình bận trên người đã đẹp như vậy thì nhất định con gái mình bận vào càng đẹp hơn. Mình có thể mặc con gái cũng có thể mặc, cái áo này càng ngẫm càng thấy mua về không phí.

Trong thời gian bác gái đi thử đồ, Từ Sơn Tùng ở lại tiếp thêm hai vị khác nữa. Cả hai cô gái đều coi trọng áo khoác Tân Niên, nhưng trên tường chỉ còn lại một áo, hơn nữa trên người bác gái đang bận cái còn lại….

Bác gái lập tức sinh ra sự bất an, Từ Sơn Tùng đem gương qua cho khách nhìn, khen vài câu. Bác gái nhìn mình trong gương, nhịn không được vuốt vuốt tóc, lắc lư cơ thể.

Bác gái này không mập, cao tầm 1m58 cơ thể nhỏ nhắn. Bận áo khoác vào tạo cảm giác cao hơn một chút, nếu mang thêm một đôi giày da, tốt nhất là giày da có độn. Sau đó lại son môi hồng, búi tóc lên cao….Ai nha! Thật sự giống như cô gái mới lớn mà!

Bác gái tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh của mình. Trong lúc hai vị khách kia nhỏ giọng nói nhỏ gì đó với nhau, bác gái cắn răng, móc ra một cọc tiền nhỏ: “Ông chủ, tình tiền!”

Bình thường sẽ không có người nào ra đường mà mang theo 88 đồng bên người. Cọc tiền của bác gái có 16 đồng 5 hào. Bác gái đưa cho Từ Sơn Tùng xem như là tiền cọc, chờ khi bác ấy mua đồ ăn xong về nhà lấy đủ tiền thì sẽ quay lại lấy áo.

Bởi vì bác gái còn mua thêm áo trắng, cho nên Từ Sơn Tùng quyết định giảm thêm 5 đồng. Chính vì vậy mà bác gái càng kiên định với ý tưởng mua áo khoác Tân Niên, nếu về nhà có ái dám cản, bà nhất định sẽ không để yên cho người đó!

Bác gái đi rồi, hai nữ đồng chí coi trong áo khoác Tân Niên cũng hứng thú bừng bừng cầm áo khoác đi vào phòng thử đồ, bên trong cũng phối với áo trắng dệt tương tự. Khi ra khỏi phòng thử đồ, nữ đồng chí đi cùng không khỏi thốt lên “oa ~”

Sau đó hối thúc bạn mau chóng thay ra để cho mình thử đỡ ghiền.

Ở thời đại mà đa phần mọi người đều mặc những màu trung tính thì áo khoác Tân Niên quả thật như là cơn mưa rào sau bao ngày nắng nóng.

Toàn bộ một buổi sáng, có không dưới hai mươi nữ đồng chí chạy tới hỏi giá, cũng không một ai khi nghe xong giá mà không cảm thấy “sợ hãi”

Hai vị khách thử cũng không mua, bọn họ là công nhân viên chức nhỏ, một cái áo giá 88 đồng là quá xa xỉ với bọn họ, bọn họ chỉ có thể thử cho đỡ ghiền mà thôi.

Cũng may, Từ Sơn Tùng không nói cái gì, cũng không ghét bỏ bọn họ thử mà không mua, trước sau đều bào trì nụ cười ôn nhu như gió, không làm cho hai vị nữ đồng chí cảm thấy xấu hổ. Ông bà đã nói rồi, buôn bán không thành thì còn phải để lại cho người ta một cái thiện cảm. Tuy rằng không bán được áo khoác nhưng lại bán thêm được hai cái áo trắng dệt quai bèo.

Hai nữ đồng chí tuy không mua nổi áo khoác nhưng một cái áo lông bọn họ còn không mua nổi sao. Hơn nữa bọn họ có hai người, có thể giảm hai đồng!

“Ông chủ, năm sau cửa hàng còn bán áo khoác Tân Niên này không? Tôi thực sự rất thích nó, nếu để dành một năm, hẳn là tôi có thể mua được.”

Từ Sơn Tùng cũng không đưa ra câu trả lời chính xác, “Nếu sang năm có thể mua được vải thì sẽ còn bán. Năm nay cũng chỉ có bảy tám cái, muốn mua thì nên mua sớm.”

“Tốt, tôi biết rồi, cảm ơn ông chủ” Hai nữ đồng chí xách áo lông vui vẻ rời đi.

Áo khoác Tân Niên thành công trở thành tiêu điểm của cửa hàng bọn họ, trở thành áo khoác được hoan nghênh nhất tại phố Bạch Vân. Cho dù không đủ tiền mua nhưng đến thử không phải vẫn được sao, chính vì thế các vị khách vẫn tới thử một lần cho đỡ nghiện.

Ban đầu, Lý Hồng Quân còn cảm thấy cho mọi người thử nhiều như vậy thì độ hot của áo khoác sẽ giảm xuống. Kết quả là không tới hai ngày, 6 cái áo khoác Tân Niên còn lại đã được bán hết sạch sẽ.

Khách hàng tới để nhìn thử áo khoác Tân Niên nghe nói đã bán hết, không ai không thất vọng mà ra về.

Cũng có người đã lỡ tới rồi thôi thì thử những áo khoác khác. Cứ như vậy, áo khoác Tân Niên bán hết sạch mà những áo khoác màu đen, màu nâu, màu Kaki cũng dần dần bán được một nửa.

Nguyên liệu còn dư lại, Kiều Hoa làm thêm hai cái áo khoác nữa, nhưng còn chưa ra đến cửa tạp viện đã bị người mua hết.

Một áo là được Tống Thanh Bình mua, cái còn là là mẹ của Triệu Quỳ Hoa mua.

Đối với việc mẹ của Triệu Quỳ Hoa mua, Kiều Hoa cũng không cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc thì nhà người ta cũng có TV, có radio, thậm chí còn có nồi cơm điện mua từ Hồng Kông về! Căn bản người ta không thiếu tiền.

Nhưng mà Tống Thanh Bình lại khác, trước giờ cô ấy không mua đồ quá mắc. Trước đó, Kiều Hoa làm váy mới, bởi vì cảm thấy 20 đồng quá mắc, nên không bỏ tiền ra mua. Lúc này cư nhiên bỏ ra 88 đồng?

Xem ra sức chiến đấu của áo khoác Tân Niên này so với tưởng tượng của cô còn mạnh hơn. Nếu dựa theo tốc độ này, chỉ tính tiền lời của áo khoác Tân Niên không thì ít nhất bọn họ cũng kiếm được 3000!

Giấc mộng mua nhà đẹp….Sắp thành sự thật a……

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.