Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 222



Vị khách này quả nhiên là giữ lời hứa, ăn cơm xong liền quay lại.

Nhìn thấy người, Lý Hồng Quân khoa trương mà vỗ đùi, kích động cực kỳ, “Ai da, chị gái đã tới rồi! Vừa nãy có một bác gái muốn mua cái váy này, mà nó chỉ còn một cái, em giữ lại cho chị đó.”

“Nha, còn có loại sự tình này sao. Cũng may là tôi tới nhanh nếu không thì gây thêm phiền toái cho cậu rồi.” Chị khách vỗ vỗ ngực, không chút hoài nghi đối với lời của Lý Hồng Quân.

Lý Hồng Quân diễn càng ngày càng đạt rồi.

“Không cần khách khí, dù sao thì em cũng đồng ý giữ lại cho chị, sao có thể không giữ lời hứa được!”

Chị khách dựng ngón cái với anh ta, “Tiểu tử cậu đúng là thật thà, làm ăn buôn bán thì phải giữ chữ tín lên hàng đầu!”

“Là! Lời này đúng là không sai!” Gãi gãi đầu, một chút cũng không khiêm tốn.

Mấy người khách nữ lớn tuổi sức chiến đấu rất lớn, giọng nói cũng to, vì vậy hấp dẫn không ít khách hàng. Lại bán được thêm hai đơn hàng lập tức kiếm được hơn 60 đồng.

Người đi rồi, Lý Hồng Quân nhìn tiền thu được mà vui vẻ, “Hắc! 62 đồng 3 hào, không tồi không tồi. Nếu mỗi ngày đều có thể kiếm được nhiêu đây thì một tháng kiếm được hơn một ngàn tám rồi. Bỏ đi phí tổn….”

Từ từ, mỗi cái quần cái áo phí tổn đều không giống nhau, nếu không có giấy viết thì không tính ra, nhưng vẫn có thể ước lượng đại khái, “Ít nhất lời khoảng một ngàn rưỡi đi.”

“Ai nha, tuy rằng vị trí này không tốt nhưng đồ nhà chúng ta vừa chất lượng, vừa độc đáo muốn khiêm tốn cũng khó a!”

Du Phồn chê cười nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia hâm mộ, “Đừng vui quá sớm, thời tiết bây giờ đang tốt.”

Chẳng qua là bây giờ thời tiết tốt, vận khí mới tốt lên theo. Nếu vào mùa đông rồi, thời tiết ngày càng lạnh, căn bản sẽ không có ai đi dạo qua khu này. Không phải là vì đi xa mà do chỗ này rất lạnh, xung quanh đều là gió lớn!

Muà đông, bất luận là người có tiền hay không thì mọi người đều có khuynh hướng đi mua đồ ở bách hóa. Rốt cuộc thì đi chỗ nào cũng phải tiêu tiền sao không vào chỗ ấm áp mà mua.

“Kia, cũng không có gì, cô xem tôi hét to như vậy, cộng thêm tính cách của Từ Sơn Tùng thì cũng không đến nổi. Hơn nữa, buôn bán thì không cần phải có mặt mũi.”

Nói rồi, anh ta đánh giá Du Phồn một lượt, chê cô ấy, “Tôi thấy cô a, chính là da mặt quá mỏng, ngượng ngùng không dám hét to. Bằng không, kể từ lúc khai trương đến nay mỗi tháng kiếm không một ngàn thì cũng tám trăm rồi.”

Riêng khoản kiếm tiền, cô ấy không thể so được với anh ta cùng Từ Sơn Tùng. Nếu cứ buôn bán như vậy, không bằng đi làm công nhân ở xưởng còn hơn!

“Không đơn giản như vậy.” Du Phồn cười lắc đầu, mở nắp bình trà ra pha cho bản thân một tách trà hoa nhài,

“Loại chuyện làm ăn buôn bán này phải tùy vào thời nữa!”

Lý Hồng Quân không tán đồng với cách nói này, từ trước đến nay, anh ta không thích câu tùy thời.

Nếu không quảng cáo, gây chú ý cho người khách thì sao họ có thể biết mà mua? Chẳng lẽ ông bà mách bảo cho họ chắc? Cho nên đâu thể gọi là tùy thời. Nói chuyện một lát, đề tài dẫn chuyển qua trên người Du Phồn. Lý Hồng Quân đối với cô ấy rất tò mò, không chỉ muốn biết về cô ấy mà còn muốn biết cô ấy trải qua những gì.

Du Phồn kể cô ấy không tốt nghiệp sơ nhị cũng không đọc sách, chính vì thế lớn lên chỉ có thể làm trong xưởng nhỏ kiếm tiền. Làm được hai năm mà tiền lương không nuôi nổi cô ấy cùng bà ngoại nên cô ấy quyết định từ chức.

Lúc đó là đầu năm 79, cải cách mở cửa, cô ấy không chút do dự mà từ chức, đi theo người ta học buôn bán, đến khi thời cơ chín muồi liền tự đứng ra làm một mình.

Nghe xong hoàn cảnh của Du Phồn thì thổn thức một hồi. Rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên, Lý Hồng Quân cẩn thận thâm dò hỏi.

“Đồng chí Du Phồn, tôi muốn hỏi một chút, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Du Phồn liếc mắt nhìn anh ta, “Hai mươi.”

“Gì? Mới vừa hai mươi thôi a?”

“ Ân, sao vậy, có gì đáng ngạc nhiên sao?” Cô ấy xoăn xoăn lọn tóc của mình, “Không phải tôi đã nói tôi lên sơ nhị liền bỏ học sao?”

Ở thời này, thi đậu sơ trung cũng không phải chuyện dễ dàng, Du Phồn có thể thi đậu, khẳng định đầu óc cô ấy cũng không tồi. Đáng tiếc.

“Đâu chỉ kinh ngạc!” Phải nói là không thể tin vào tai mình.

Thời buổi này vẫn chưa thịnh hành chuyện nữ đồng chí xuất đầu lộ diện. Cho dù không thể tìm việc làm cũng không có khả năng lộ mặt nhiều. Cho dù muốn buôn bán, ít nhất cũng phải có người bồi bên cạnh, tỷ như là người yêu hay là chồng, nếu không thì phải có thêm một người bạn.

Là đồng chí nữ, còn trẻ đẹp như vậy, buôn bán một mình rất nguy hiểm a.

“Rất ít gặp nữ đồng chí nào bày bán sớm như vậy. Ba mẹ cô đâu, họ không có ý kiến gì à?”

“Họ c.h.ế.t sớm, có ý kiến gì thì cũng tôi xuống đó rồi mới nói được.”

“Khụ khụ khụ ~” Lý Hồng Quân bị sắc nước miếng vì sự quái đản của Du Phồn. Cô ấy nói chuyện không hề kiêng kỵ, cũng không phải kiểu nói chuyện của mấy đứa trẻ loai choai mới ra đường, trên người cô ấy mang theo một cỗ khí chất “trải đời.”

“Vậy hiện tại trong nhà chỉ còn có mình cô thôi sao?”

“Còn có một em gái đang học sơ trung và bà ngoại.”

“Nga.” Lý Hồng Quân cào cào mặt, “Vậy cô cũng không dễ dàng rồi, cô phải nuôi đến ba người.”

Du Phồn lại không cho là như thế, “So với làm việc trong xưởng, hiện tại mỗi ngày không cần lo ăn lo uống thì dễ hay không đâu có quan trọng.”

Xác thật có chút mệt mỏi, nhưng ngẫu nhiên có tháng kiếm được nhiều hơn. Tuy rằng cô ấy phải chịu ánh nhìn khác thường từ người khác nhưng cô ấy có thể kiếm ra tiền a!

“So với tôi thì khó khăn hơn đi.”

Nếu không bày quán, Du Phồn không thể tưởng tượng được cảnh mình đi làm công ăn lương. Cô ấy chưa từng nghĩ kiếm tiền là chuyện dễ dàng, phải dỗ ngon dỗ ngọt, làm cho khách hàng vui vẻ thì mới có tiền nhưng nếu so với cái bụng đói thì cuộc sống như vậy vẫn còn tốt chán.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.