Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 214



“Kia, sau đó thì sao, hai người không bị lừa phải không, chuyện này giải quyết như thế nào?”

“Mụ nội cha chúng nó! Miệng của thằng nhỏ đó rất ngọt, ông đây thiếu chút nữa đã tin hắn ta rồi! Hắn ta còn dẫn bọn anh đến một khách sạn cao cấp, bảo là ở miễn phí. Nếu không phải là Từ Sơn Tùng có đề phòng thì hành lý của bọn anh đã bị lấy hết!” Lý Hồng Quân tức giận nói một tràng.

“Hắn ta dẫn hai người đến khách sạn cao cấp sao? Sau đó nhân lúc hai người ngủ hắn ta trộm hành lý?” Kiều Hoa buồn bực hỏi. “Hai người không phải là ngủ cùng phòng với tên đó chứ?”

“Đương nhiên không phải rồi, anh với Từ Sơn Tùng ở một phòng.” Lý Hồng Quân thở hổn hển, n.g.ự.c cũng phập phồng, “Buổi sáng hôm sau, lúc rời giường tên đó chạy đến phòng bọn anh nói phòng hắn ta bị hỏng bồn cầu nên mượn phòng bọn anh. Sau đó lại có người nói dưới lầu có bữa sáng miễn phí, kêu bọn anh xuống ăn. Lúc đó anh cảm thấy có tiện nghi ngu sao mà không chiếm, lại sợ hết đồ ăn nên không nghĩ nhiều liền chạy xuống.”

“Sau đó thì sao?” Kiều Hoa nghe được mùi dưa hóng tiếp.

Lý Hồng Quân vỗ đùi tức giận, giọng nói càng lớn hơn, “Mẹ nó, ông đây vừa xuống lầu thì làm gì có cơm sáng miễn phí! Ông chủ ở đó còn xem ông đây như đứa ngốc, nói trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí!”

Không biết nghĩ đến cái gì, Lý Hồng Quân lúng túng bồi thêm một câu, “Khụ khụ…..Trước khách sạn có một em gái rất đẹp! Đầu óc anh lúc đó bị mỡ heo che, cư nhiên nói với nữ đồng chí đó: Ăn sáng không anh đây mời em.”

Phụt ~ Kiều Hoa cười đến đau cả bụng, người này cũng thật là, đã đến lúc nào rồi mà còn gây hài được a!

Đến Lý Hồng Quân cũng không nhịn được mà bật cười, “Sau đó nữ đồng chí mắng anh là bệnh tâm thần.”

“Sau đó anh liền đi lên lầu, kết quả như thế nào, em đoán được không?”

“Làm sao? Có phải anh thấy người nọ trộm hành lý không?” Kiều Hoa mở to hai mắt.

“Không!” Giọng Lý Hồng Quân bỗng trở nên kích động, chỉ vào người Từ Sơn Tùng, “Anh thấy nam nhân nhà em đánh người!”

Kiều Hoa lập tức nhìn về phía Từ Sơn Tùng, “Đánh người? Sao anh lại đánh? Lỡ hắn ta có đồng lõa hay báo công an thì sao a?”

“Hắn ta dám báo công an? Ông đây còn chưa báo công an hắn ta trộm cướp đâu!” Lý Hồng Quân reo lên.

Từ Sơn Tùng lắc đầu, “Lúc đó anh đóng khóa phòng lại, nếu có đồng bọn thì bọn chúng cũng không vào được. Hơn nữa lúc đó quá đột ngột, anh không thời gian suy xét quá nhiều.”

Từ trước đến nay Từ Sơn Tùng luôn là người lý trí, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của anh, có đôi khi anh cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.

Phải biết rằng, trong túi kia không chỉ có giấy tờ tùy thân mà còn một ít phiếu, đương nhiên là có không ít tiền. Nếu hành lý bị trộm hết, tuy không tổn thật nhiều nhưng mà chuyện giấy tờ rất khó giải quyết.

Kiều Hoa nhướng mày, kinh ngạc: “Hai người đều đánh hắn ta? Hay chỉ mình Từ Sơn Tùng đánh?”

“Sơn Tùng đánh trước, đừng nhìn Sơn Tùng lịch sự văn nhã, nhưng tốt xấu gì cậu ấy cũng là người Đông Bắc. Nếu em ở đó nhìn sẽ thấy được một màn cậu ấy đánh một quyền liền cho tên kia nằm sấp xuống.”

“Bộ dạng hắn ta lúc đó thảm lắm sao?” Kiều Hoa hỏi Lý Hồng Quân. Liếc nhìn anh một cái, Lý Hồng Quân nhún nhún vai, trả lời: “Bình thường! Có ra tặng nặng hay không thì hắn cũng không đánh lại được.”

Từ Sơn Tùng tức giận đá chân Lý Hồng Quân, “Có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không?”

“Đến đến đến, cậu tự nói đi, tôi không nói đâu! Em dâu, đừng cùng anh so đo, dù sao thì tên đó cũng không có sức chống lại, em cứ yên tâm.”

Kiều Hoa bĩu môi cười ra tiếng, “Quần áo nhập về đâu, mở ra cho em nhìn thử với.”

Lý Hồng Quân vỗ vỗ hai bao tải lớn, “Đều ở đây cả. Này là túi đồ anh với Sơn Tùng chọn, bọn anh không biết lấy loại nào nên thấy cái nào thuận mắt thì lấy.”

Sau đó lại chỉ vào cái bao lớn khác, “Còn bao này là quần áo ngẫu nhiên.”

“Ngẫu nhiên?”

“ Ân, quần áo ngẫu nhiên rẻ hơn quần áo thường gấp hai ba lần. Quần áo bên trong bọn anh không thể chọn, mau trúng bao nào thì lấy về bao đó, mua về rồi mới được mở ra. Sau khi mở ra rồi bên trong bán cái gì cũng không được đổi trả.”

“Nha, kia không phải giống như lucky box sao? Bây giờ mới đầu năm 83 đã có hình này rồi sao?” Nguyên lại là hình thức này đã có từ thời xa xưa, ở thập niên 80 đã xuất hiện!

“Lucky box? Lucky box là cái gì?” Lý Hồng Quân khó hiểu, Từ Sơn Tùng cũng mờ mịt nhìn về phía Kiều Hoa.

“Không có gì, em chỉ nói vậy thôi, cái này giống như hên xui đúng không? Không mở ra sẽ không biết bên trong có đồ gì.” Cô nói lảng sang chuyện khác.

Từ Sơn Tùng: “ n, không sai biệt lắm.”

“Kia, vậy mau mở thử xem.” Kiều Hoa nóng lòng muốn thử.

Cô tìm cái kéo tới, cẩn thận cắt dọc theo đường may, sau khi mở ra, một đóng quần áo bị nhồi nhét liền rơi xuống đầy đất ~

Loại gì cũng có, màu sắc rực rỡ….

Nhiều thì đúng là rất nhiều, rẻ thì cũng rất rẻ, một bao to như vậy mà có 30 đồng, bên trong có tầm 40 cái quần hoặc áo, nhưng ~

“Sao em thấy hai người đã bị lừa vậy?”

Lý Hồng Quân: “............”

Vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng.

Từ Sơn Tùng: “.............”

Người thông minh cũng có lúc bị hồ đồ nhất thời.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.