Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 119



Chồng và con trai quá đỗi đáng yêu, Kiều Hoa cảm thấy, mệt mỏi cả một ngây đều hóa thành hư không.

Kiều Hoa nghĩ nghĩ, cười thành tiếng. Cô hỏi Từ Sơn Tùng, “Việc buôn bán hôm nay thế nào, bận rộn cả ngày chắc anh không có thời gian nghỉ ngơi đúng không?”

Từ Sơn Tùng khom lưng, đặt lên trán Kiều Hoa một nụ hôn, “ n, hôm nay kiếm được không ít?”

Kiều Hoa hứng thú chọc chọc khủy tay anh, “Anh mau nói đi, nhiều là bao nhiêu?”

Cô gấp không chờ nổi nữa rồi, cô muốn công sức một ngày của mình đổi lại được bao nhiêu.

Bỗng nhiên, Từ Sơn Tùng nhích người sát cạnh cô, đè thấp âm thanh, “Bốn mươi chín đồng sáu hào!”

“Nhột em…Nhiều như vậy sao!?” Kiều Hoa kinh ngạc, hai mắt cũng trừng lớn.

Từ Sơn Tùng thấp giọng nói lại lần nữa, “Bốn mươi chín đồng sáu hào!”

“Thật sự?!” Kiều Hoa thật sự muốn hét thật lớn. Cô hưng phấn hỏi lại anh, nhưng cũng ý thức được mình bị phấn khích quá độ nên cô đè thập âm lượng hỏi lại.

Cô kích động nhảy lên nhảy xuống, lại bế con trai lên hôn liên tiếp lên hai má của cậu nhóc. Kiều Hoa còn muốn tung con trai lên trời, nhưng cô phát hiện, dạo này con trai cô mập lên, cả người toàn là thịt! Cô tung không nổi!

Từ Sơn Tùng buồn cười, anh tiến lên nhận lấy Kiều Minh đang hoang mang không hiểu chuyện gì, thay cô tung cậu nhóc lên trời.

Cậu nhóc Kiều Minh hưng phấn, oa oa kêu lớn, “Oa ~ Bay thật cao!”

“Oa~ ha ha ~”

“Oa~”

“A ~ con sợ cao! Ba ba, con sợ!”

Cậu nhóc chỉ phấn khích được lúc đầu, liền bắt đầu sợ hãi.

“Ba ba, con sợ mà! Ba ba thả con xuống!”

Tung cậu nhóc lên cao đến lần thứ tư, Từ Sơn Tùng liền đem con trai thả xuống. Kiều Minh chao đảo rồi chui thẳng vào lòng mẹ.

Cậu nhóc đáng thương nức nở một tiếng, ngữ khí yếu ớt vô cùng, “Mặc dù cái này chơi vui nhưng mà ba mẹ không cần ném con lên trời…. Con sẽ sợ hãi, ô ô ~”

Hai vợ chồng dở khóc dở cười, “Xin lỗi con trai, vừa rồi là do mẹ hưng phấn quá! Chúng ta kiếm được một số tiền lớn!” “Kiến được nhiều tiền? Nhiều cỡ nào vậy mẹ?” Kiều Minh xoa xoa đôi mắt.

Kiều Hoa mỉm cười, “Rất nhiều đó!”

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt trong suốt của mình, “Rất nhiều sao? Vậy có thể mua được căn nhà lớn sao?”

Kiều Hoa phụt một tiếng, “Kia, không nhiều đến như thế. Chỉ có thể mua được mấy viên gạch lớn thôi.”

“Vậy được rồi, vậy cũng không thể gọi là rất nhiều. Cùng lắm là có chút nhiều hơn thôi.”

Cậu nhóc Kiều Minh nghiêm túc chỉnh lại lời của cô.

===========

Độ hot của bao tay nắp gập không hề giảm, cứ liên tục chạy hàng.

Có mấy thím, cùng các mấy chị trong nội viện giúp đỡ, năng suất liền tăng gấp ba gấp bốn lần. Nhà nào có máy may, đại khái một ngày có làm ra từ tám đến mười đôi. Phụ nữ trong nhà chia nhau làm, người đạp máy may, người cắt nguyên liệu, chỉnh sửa các chi tiết nhỏ, mọi người phối hợp nhịp nhàng với nhau nên bao tay rất nhanh được hoàn thành.

Bởi vì Kiều Hoa trả tiền công vô cùng khả quan, nên thím Trần và Ngô Quế Phương nhà kế bên đến cơm cũng không thèm ăn, vội vội vàng vàng tiếp tục làm bao tay.

Giống như Ngô Quế Phương, thím Trần cũng nghỉ việc ở nhà phụ giúp trông con, trong cháu. Tay chân ai cũng nhanh nhẹn, mắt cũng tốt, một ngày có thể làm thêm được tám đôi bao tay, buổi tối, sau chín giờ nếu cố gắng có thể làm thêm được hai đôi nữa. Một ngày làm được mười đôi, một đôi hai hào, như vậy một ngày có thể kiếm được hai đồng.

Nếu dựa theo lương của chồng Ngô Quế Phương, một tháng Hồ Giải Phóng kiếm được bốn mươi lăm đồng, tháng nào làm hết tháng, không bỏ nghỉ ngày nào thì được sáu mươi đồng. Có nhiều khi, Ngô Quế Phương làm cho Kiều Hoa còn kiếm được nhiều hơn!

Cứ tưởng tượng như vậy, Ngô Quế Phương càng thêm nhiệt tình làm việc, hận một ngày có bốn mươi tám tiếng, có ba đầu sáu tay để làm việc. Ngô Quế Phương ăn cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, còn lôi kéo con gái là Hồ Phương Hà mới chín tuổi phụ mình, mỗi ngày tan học về, cũng không ôn bài mà phụ mẹ đi cắt nguyên liệu.

Có một ngày cuối tuần, hai mẹ con thậm chí còn đánh vỡ kỷ lục một ngày mười hai đôi, làm ra mười bốn đôi! Đây là liều mạng cỡ nào a!

Nhưng mà biết sao được, người Trung Quốc vốn dĩ là như vậy, chỉ cần thù lao dù nhiều, họ sẽ bất chấp tất cả, phá vỡ mọi giới hạn.

Kiều Hoa có chút lo lắng, cô sợ Ngô Quế Phương làm nhiều sẽ bị kiệt sức, mỗi ngày cô chỉ đưa cho chị ấy đủ nguyên liệu của mười bao tay, không đưa nhiều thêm. Mỗi khi chị ấy làm xong liền thúc giục chị ấy nghỉ ngơi sớm một chút.

Ngô Quế Phương không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm sung sướng, “Ai da, Kiều Hoa, em biết không. Từ ngày chị kiếm được một ngày hai đồng, thái độ của lão Hồ đối với chị thay đổi rất lớn, xem chị như là tổ tông mà cung phụng!”

Lần đầu tiền kiếm được hai đồng tiền công phí, Ngô Quế Phương kích động đến mức quên làm cơm trưa. Giữa trưa, Hồ Giải Phóng tan làm về thấy nhà bếp lạnh lẽo, vợ thì ngồi trước bàn máy may, tức giận đến mức, thiếu chút nữa đập luôn cái máy may.

Hai vợ chồng cãi nhau một trận, Hồ Giải Phóng suýt chút nữa là động thủ đánh người. Kết quả, sau khi anh ta biết được vợ mình một ngày kiếm được hai đồng, mặt mũi xám xịt mà chạy vào bếp nấu cơm.

Lúc đó, động tác của anh ta có chút hoảng loạn, giống như sợ quấy rầy vợ mình kiếm tiền, “Quế Phương, em làm bao tay của em đi. Hôm nay, để anh làm cơm cho, đến lúc đó anh để phần cho em.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.