Tiếu An tiếp nhận, đưa vào miệng nếm thử, một mùi vị thơm ngon được hoà cùng khoang miệng nàng.
Nàng cảm nhận được linh khí trong người cũng đang tăng cao, sắp đột phá, một ánh sáng bao trùm lấy thân thể nàng.
Sau khi mở mắt, nàng đã Trúc Cơ cảnh lục giai, vui mừng ôm lấy Lam Thiên.
"Lam Thiên ca ca đa tạ ngươi, nhờ ngươi mà ta đột phát một cảnh giới nhỏ!"
Lam Thiên chỉ bật cười nói: "Tiếu An muội muội, truyện nhỏ không có gì đáng ngại, muội thích có thể ăn thêm!"
Nghe Lam Thiên nói vậy, Tiếu An không khách khí mà trực tiếp cầm lên ăn. Lam Thiên đứng bên cạnh chỉ cười.
Sau ít lâu trôi qua, Tiếu An cuối cùng cũng ăn hết, nàng dùng tay lau vết bẩn trên miệng rồi nói: "Lam Thiên ca ca, thịt ngươi làm rất ngon, ta muốn ăn lần nữa!"
Lam Thiên sờ đầu nhỏ nàng nói: "Về sau ngươi theo ta, ta nấu cho ngươi thưởng thức ăn không hết."
Tiếu An gật đầu, nàng cũng đã Trúc Cơ cảnh cửu giai, nhờ ăn thịt Mãnh Hổ, nàng chưa hấp thụ hết linh khí từ thịt Mãnh Hổ nên chưa thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Lam Thiên chợt đứng dậy, bước ra ngoài, Tiếu An liền theo sau, hai người bước ra khỏi hang động.
Trước mắt hang động là một cánh rừng được phủ bơi cây xanh, bên trái có thể nhìn thấy, một nơi màu đỏ thắm. Không ai giám lại gần.
Bên phải được bao phủ bởi những núi cao, có phủ đầy tuyểt, trước mắt hắn thấy được nhiều toà tháp, cùng nhiều vết tích chiến đấu.
Lam Thiên cũng bước đi, nhảy lên từng càng cây, Tiếu An vẫn như cũ là theo sau hắn.
Đang đi thì, hắn phát hiện bên cạnh có một hang động, liền nhảy xuống. Bởi vì sư tôn hắn đột nhiên nói: "Lam Nhi dưới đó có đồ tốt!"
Hắn vừa nhảy xuống, đã gặp một cảnh tượng rất là hùng vĩ, ở dưới cái hang nhỏ vậy mà có một nơi nhiều nước như vậy.
Hắn lặn xuống, bơi theo lối đi có sẵn sau ít lâu hắn ngoi lên, ngạc nhiên mà nóinơi đây là một ao nước?
Hắn từ từ lên trên, xem xung quanh có ai không?
"Ở đây có người không?"
Hắn hét to nói, Tiếu An cũng từ từ ngoi lên, ho khan nói: "Lam Thiên ca ca, ngươi đi nhanh quá đó, chậm lại!"
Lam Thiên quay lại thì quên mất, hắn còn có Tiếu An, đầu óc hắn cứ bị quên mất mấy truyện quan trọng.
Tiếu An nhìn trước mặt, làm nàng ngạc nhiên, xung quanh vậy mà có một nơi như vậy chắc chắn sẽ có nhiều bảo bối lắm đây.
Nàng nước miếng chảy xuống, liền tiến đến kéo tay Lam Thiên nói: "Lam Thiên ca ca chúng ta đi xem xung quanh đi, xem xem có bảo bối không a!"
Lam Thiên gật đầu trong lòng thì hỏi sư tôn: "Sư tôn, ta cảm nhận được xung quanh đây có yêu thú."
Sư tôn hắn cũng trả lời khen ngợi: "Lam nhi làm tốt lắm,!"
Lam Thiên muốn được sư tôn hắn khen ngợi, hai người tiến sâu vào trong thì phát hiện, ở đây thế nhưng có một cái thông đạo.
Thông Đạo trước mắt là một tảng đá, có nhiều vết xung quanh, có thể thấy nó có thể quay ngược.
Lam Thiên liền nói với Tiếu An: "Tiếu An muội muội, ngươi rút kiếm ra a."
"Đằng sau cửa đá này, có thể có yêu thú!"
Tiếu An gật đầu, nàng không nghi ngờ Lam Thiên vì hắn đã cứu nàng một mạng, giúp nàng đột phá cảnh giới.
Hai người đứng sát cạnh cửa đá, liền thấy nó quay sang gập lại vào trong, hai người dần dần bình tĩnh, xung quanh nhữn ngọn nến phát sáng dần dần hiện ra.
Trước mắt hai người xuất hiện một cổ quan tài, trên đó toả ra khí tức đáng sợ. Lam Thiên liền hỏi sư tôn: "Sư tôn rốt cuộc, đây là truyện gì?"
Sư tôn hắn, nàng cũng không biết nơi đây là cái gì, nàng chưa hề biết đến nơi đây nên liền dứt khoát nói: "Lam nhi cẩn thận đừng hành động hấp tấp, ta cũng chưa thấy cảnh tượng như vậy khi ta còn sống!"
Lam Thiên hắn đề cao cảnh giác, sư tôn hắn chưa từng gặp qua, vật này chắc chắn từ thời thượng cổ vì trên đó uy áp toả ra đáng sợ.
Cỗ quan tài được nằm trên lục bậc thang, xung quanh được bao lấy bởi hình tượng những con Mãng Xà.
Hai bên, có hình tượng Mãng Xà cùng Hồ Ly, chỉ có cỗ quan tài là bí ẩn nhất, Lam Thiên liền đưa tay ra ngăn cản Tiếu An tiến lên.
Mà hắn từ từ tiến lên từng bước, từng bước đều dùng linh khí cảm nhận xem rốt cuộc có bẫy gì hay không.
Sau khi đi hết từng bước, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trải qua hơn hai mươi mấy bước đều không có cặn bẫy gì cả, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác, giẫm lên bậc thang thứ nhất.
Liền cảm thấy đây là uy áp Nguyên Khí cảnh, vậy bước lên tầng tiếp theo liệu????
Hắn giẫm chân lên bậc thang thứ nhị, liền cảm nhận được là Trúc Cơ cảnh uy áp.
Không trần trừ Lam Thiên bước nhanh lên hai bậc thang, liền dần dần chậm lại vì bước nhanh đã không thể vì đây đã là Luyện Hư cảnh, mà là cửu giai.
Hắn vẫn từ từ đặt chân lên, liền bị uy áp Luyện Thần cảnh đè xuống, hai tay đặt xuống nền bậc thang, người run rẩy.
Tiếu An lo lắng định chạy tới liền bị Lam Thiên nói: "Tiếu An muội muội, đừng tiến đến, ngươi sẽ bị thương!"
Tiếu An vẻ mặt lo lắng nói: "Nhưng mà Lam Thiên Ca ca, huynh đang bị thương!"
Lam Thiên nói lại lần nữa: "Tiếu An đừng tiến đến!"
Tiếu An cũng chỉ biết gật đầu, nàng cũng không có cảm tình nhiều lắm với Lam Thiên, nhưng hắn cứu nàng, nên nàng lo lắng cho hắn.
Lam Thiên lúc này, cúi người xuống, bị đè ép, hắn cố từ từ đặt chân còn lại lên.
Hắn từ từ nhấc lên dứt khoát nhanh chân, dẫm lên bậc cuối cùng là nơi đang để cỗ quan tài mà thở dài.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi, Tiếu An muội muội ta không sao rồi, ngươi chuẩn bị chiến đấu, ta sẽ xem xem rốt cuộc nơi đây có yêu thú không?"
Ở trong cỗ quan tài hay bên cạnh, chắc chắn sẽ có yêu thú, hắn đã cảm nhận được rất nồng đậm yêu khí từ lúc bước vào mật thất.
Hắn đứng dậy, cầm trên tay Thủy Long Kiếm, đi đến bên cạnh Cỗ quan tài, đang định gỡ ra nắp quan tài, xem xét xem có bảo bối hay không.
Lam Thiên liền rút tay lại, từ bên cạnh tượng đá làm bằng con mãng xà đã bắt đầu nứt ra, lao về phía hắn.
Lam Thiên kịp thời tránh né, công kích làm Mãng Xà quay lại cắn hắn, Lam Thiên nhảy xuống bậc thang,
Hắn quay người nhìn lại, khinh ngạc phát hiện, con Mãng Xà vậy mà không xuống bậc thang công kích hắn mà lại biến thành tượng đá.
Đây rốt cuộc là truyện gì xảy ra, Tiếu An liền chạy tới bên cạnh Lam Thiên nói: "Lam Thiên ca ca, mãng xà này hình như nó không thể xuống được dưới bậc thang."
Nàng cũng không ngốc. Có thể nhìn ra được Mãng Xà không thể xuống được, hài tử còn có thể nhìn ra dễ dàng huống chi là nàng.
Lam Thiên cũng gật đầu nói: "Nó không giám xuống, là chắc rằng đang bảo vệ cỗ quan tài đó, nhưng ta e sợ rằng, bước lên bậc thang cũng có uy áp như ban đầu!"
Lam Thiên nhìn về phía Tiếu An, hắn lắc đầu Tiếu An muội muội không thể bước lên đó được, cảnh giới muội ấy quá thấp.
Tiếu An nghi hoặc nghiêng đầu,??? Lam Thiên ca ca nhìn ta rồi lắc đầu, hắn định giết hại ta? Truyện đó là không thể nào, hắn muốn giết hại ta. Thì sớm đã ra tay không cần bây giờ mới giết nàng.
Lam Thiên vẫn như cũ mà nhìn xem Mãng Xà bằng đá, liệu mấy Mãng Xà, Hồ Ly khác có thoát ra không?
Hắn băn khoăn.
Khó!!!!
Ps: Cầu đọc truyện, đề cử hoa nếu cảm thấy truyện hay, tác mỗi ngày đều ra chương, tuy không hay nhưng mỗi ngày đều cảm nhận và nâng cao năng lực, xin đa tạ vài vị độc giả luôn theo dõi và đọc truyện của ta.