Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 150: 150



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi ăn uống no nê, cả ba người lại ngồi uống trà hàn huyên một hồi.

Lê Ngọc Anh cảm thấy bầu không khí quá ngượng ngùng cho nên lấy cớ rời đi trước.
Thấy thời điểm cũng không sai biệt lắm, Trần Minh Quân bắt đầu mở lời: " Nương tử, rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện riêng.

"
Ngọc Kiều nhìn ngắm bầu trời trong xanh, suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói: " Đúng là rất lâu rồi, hoặc cũng chưa từng nói chuyện riêng.

"
Nói, nàng ra hiệu cho hai người thị nữ đi ra ngoài.
Trần Minh Quân cũng đem trận pháp ngăn cách thần thức, trận pháp cách âm, ...v.v..

vân vân và mây mây kích hoạt lên.
Cả hai người lại ngồi một hồi, không người nào mở miệng trước cả.
Vẫn là Lê Ngọc Kiều chủ động hơn một chút, hỏi: " Chuyến đi Thạch Sơn lần này của ngươi thế nào ? "
Trần Minh Quân khẽ gật đầu đáp: " Cũng tạm được.

"
Hắn đem diễn biến kể lại một lần, bên trong tự nhiên lược bỏ đi những tình tiết cần phải bảo mật.
Lê Ngọc Kiều nghe xong, khen ngợi: " Ngươi thật có tài.

"
" Hiên Viên Chiến Thiên tu vi không cao nhưng mưu lược hơn người, bày binh bố trận lại càng không cần phải nói.


Ngay cả những lão tướng quân của Đại Lê ta cũng cho ra đánh giá rất cao về người này.

"
Điểm này Trần Minh Quân cũng tán thành, mặc dù hắn tiếp xúc với đối phương không lâu, trận chiến ở thành Thạch Sơn cũng kết thúc nhanh chóng nhưng chiến tích của người này có rất nhiều.

Quả thực là một tài năng trẻ, một viên ngọc thô đáng giá bồi dưỡng .
Mở ra đề tài khác, Trần Minh Quân hỏi: " Nghe Chu Lượng nói, ngươi về thăm ông ngoại ? Ông ngoại vẫn khỏe chứ ? "
Nhắc đến ông ngoại, Lê Ngọc Kiều mỉm cười đáp: " Yên tâm, hắn còn rất khỏe, bây giờ còn đang kêu gào muốn lấy thêm tiểu thiếp đây.

"
Trần Minh Quân nghe xong thì bội phục sát đất, sống gần ngàn tuổi rồi mà vẫn đòi lấy thêm tiểu thiếp, không sợ lao lực a.
Hắn lại định buôn dưa lê thêm một ít chuyện thì bị Lê Ngọc Kiều cắt ngang, nàng nói: " Ngươi muốn nói chuyện riêng với ta, chắc hẳn không chỉ những chuyện này đi.

"
Trần Minh Quân không vòng vo nữa, quyết định nói ra bí mật của mình.

Khẽ thở dài một hơi, hắn nói: " Kỳ thật, ta đã không còn là hắn nữa.

Ta là một người xuyên không.

"
Khiến cho hắn kinh ngạc là nghe xong bí mật này, Lê Ngọc Kiều không hề ngạc nhiên chút nào, còn nâng chén trà lên bình thản nhấp một ngụm tựa như vừa nghe vào một chuyện hết sức bình thường vậy.
Điều này làm cho Trần Minh Quân đoán mãi không ra, trong lòng của Lê Ngọc Anh hiện giờ đang nghĩ cái gì.
Điềm tĩnh đến độ khiến cho người ta hoang mang.
Quả là đáng sợ !
Đem chén trà đặt xuống, nàng hỏi ngược lại: " Vì sao ngươi lại đem chuyện này nói cho ta biết ? Không sợ ta ly hôn sao ? "
Còn chưa đoán ra trong lòng đối phương nghĩ thế nào, Trần Minh Quân lựa chọn trả lời một cách an toàn: " Nói cho ngươi biết đương nhiên là vì tin tưởng ngươi, còn như ly hôn ......!nếu như ngươi quyết định như vậy, ta cũng không có tư cách phản đối.

"
Lê Ngọc Kiều cười như không cười nhìn xem hắn, nhàn nhạt hỏi: " Cưa đổ nhị tỉ rồi cho nên không sợ bị ta bỏ đúng không ? "
Câu hỏi này để cho Trần Minh Quân cứng họng lại, không biết nên trả lời thế nào cả.

Hắn không lo lắng mất đi vị trí phò mà, nguyên nhân này cũng nằm một phần ở bên trong.
Lấy tam công chúa hắn thành phò mã, lấy nhị công chúa hắn cũng vẫn cứ là phò mã.
Còn như nguyên nhân còn lại, hắn cảm thấy mình là người làm sai cho nên không dám có bất cứ ý kiến gì từ phía người chịu thiệt thòi.
Thấy hắn im lặng mãi, Lê Ngọc Kiều cười nói: " Trong lịch sử thành lập của Đại Lê, to gan như ngươi có lẽ cũng chỉ có một mình ngươi a.

"
Từ trước đến nay, cưới được một người công chúa đa số đều đã mãn nguyện, số còn lại có dã tâm nhưng có gan đi tán sao ?
Thứ nhất, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để yên.
Thứ hai, rất có thể rơi vào kết cục đồng thời mất cả hai, trắng tay ra đi.
Làm gì có ai như Trần Minh Quân, dám công khai tán cả em lẫn chị.
— QUẢNG CÁO —


Trần Minh Quân không phản bác được, chính hắn giống như cũng chưa thấy qua tình huống như vậy xuất hiện bao giờ.

Kể cả trong phim cổ trang, hình như cũng không có a.
Lê Ngọc Anh cười, nói tiếp: " Yên tâm đi, chỉ cần luật pháp không cấm, ta cũng không can thiệp vào.

"
Ý của nàng rất đơn giản, chuyện của hai người Trần Minh Quân và Lê Ngọc Kiều nàng sẽ không ngăn cản, không nhúng tay vào.
Nàng nói bổ sung: " Huống chi, ta không thể sinh con.

"
Trần Minh Quân nghe xong, giật mình.
Lê Ngọc Kiều không thể sinh con ?
Chuyện này là sao ?
Lại nghe Lê Ngọc Kiều hỏi: " Chắc hẳn ngươi cũng đã thăm dò ra bí mật của ta rồi đúng không ? "
Trần Minh Quân gật đầu: " Ngươi không phải không tu luyện được.

"
Đúng ! Lê Ngọc Kiều không những có thể tu luyện mà cảnh giới bây giờ chỉ cao hơn chứ không hề thấp so với hắn !
Điều này hắn cũng chỉ mới phát hiện ra thôi, trong lúc nắm lấy tay của Ngọc Kiều.

Khi ấy hai người đều dùng những động tác đơn giản nhất nhưng cả hai bên lại đều để lộ ra sự huyền ảo bên trong chiêu thức của mình.
Lấy vốn kiến thức ít ỏi của Trần Minh Quân, ban đầu hắn chỉ dừng lại ở mức độ ngờ vực.

Nhưng sau khi nhận được sự khẳng định của Tử Vi, hắn mới chắc chắn.
Lê Ngọc Kiều là cao thủ bên trong cao thủ !
Cao thủ ở đây không nói đến tu vi, mà nói về kĩ thuật chiến đấu.
Khó trách khi tu vi của hắn còn kém cỏi, mấy lần muốn nắm lấy tay đối phương lại bị nàng không lưu lại dấu vết tránh thoát đi.
Lê Ngọc Kiều khẽ gật đầu, giải thích cho câu nói ban nãy của mình: " Thể chất của ta đặc thù, không thể phá bỏ xử nữ nếu không đời này chỉ có thể làm phàm nhân.

"
Trần Minh Quân hít vào một hơi khí lạnh, nghĩ thầm trên đời lại có loại thể chất kỳ quái như vậy ?

Hắn bắt đầu tưởng tượng đến các loại thể chất: Ngọc Nữ, Băng Thanh Ngọc Khiết, Xử Nữ .....
Nhưng hắn lại không biết rằng, câu nói này của Lê Ngọc Kiều thật ra chỉ là chém gió thôi, có còn tấm thân xử nữ hay không đối với nàng nào có quan trọng gì.
Tội nghiệp thanh niên ngây thơ còn đang tự mình não bổ.
Lê Ngọc Kiều đứng dậy, nhìn về phía Trần Minh Quân cười nói: " Nếu bí mật đã nói rõ với nhau, chúng ta cũng nên một lần nữa giới thiệu lại.

"
" Ta là Lê Ngọc Kiều, mười sáu tuổi, tam công chúa của Đại Lê.

"
Trần Minh Quân cũng đứng lên, giới thiệu lại một lần nữa: " Ta là Trần Minh Quân, hai mươi mốt tuổi, đến từ Địa Cầu.

"
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, có thể nói cả hai người không còn gì giấu giếm nhau nữa, một lần nữa làm quen lại với nhau.
Chỉ là, điều này đúng trên mặt nổi thôi.

Thực tế thì, Trần Minh Quân chia sẻ ra bí mật của mình còn Lê Ngọc Kiều thì không.
Về việc nàng có thể tu luyện, Trần Minh Quân đã tự mình khám phá ra cho nên cũng không được coi là bí mật nữa rồi.
Để cho chắc ăn, Trần Minh Quân nghiêm túc hỏi: " Ngươi không phải con cưng của khí vận ? "
Nếu như đối phương là con cưng của khí vận, tương lai khó lòng làm bạn với nhau được rồi.
Lê Ngọc Kiều mỉm cười đáp: " Yên tâm đi, ta không phải.

"
Đợi đến rất rất lâu về sau, trong một lần tình cờ, Trần Minh Quân mới phát hiện ra ngày hôm nay Lê Ngọc Kiều chém gió lừa hắn rất nhiều chuyện..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.