Thế là, đợi lúc Lưu Ly đến nhà tổ Lưu gia, sau lưng đi theo đám người nói cho văn vẻ là nói giúp, thực tế mục đích chủ yếu là xem kịch.
Lưu Ly đương nhiên biết những người này thực ra chính là muốn xem kịch, nhưng như vậy cũng vừa đúng ý cô.
Không có quần chúng, làm sao xé to chuyện?
Trong ánh mắt chú ý của mọi người, Lưu Ly bước tới gõ cửa nhà tổ Lưu gia.
Tổ tiên Lưu gia làm quan, vì đắc tội quý nhân mới đành dọn tới sơn thôn nhỏ này.
Mặc dù sống mấy chục năm, Lưu gia đã hoàn toàn trở thành chân lấm thôn quê, nhưng từ nhà tổ mà tổ tiên để lại liền có thể nhìn ra Lưu gia ban đầu huy hoàng cỡ nào.
Như nhà ngói Thanh Chuyên này, cả thôn Đại Vĩ, ngoại trừ nhà Lý Chính cùng cả nhà Trương Đại, chỉ Lưu gia mới có.
Mà cửa lớn sân vườn Lưu gia, là cửa dày nặng hai cánh siêu lớn, trong thôn cũng là độc nhất.
“Ai đó?”
Rất nhanh, trong sân Lưu gia truyền tới tiếng đáp lời hời hợt.
Tiếp đó, cửa lớn được kéo mở một chút từ bên trong.
Người mở cửa là Tiêu thị.
Tiêu thị vóc dáng khá béo mập, da hơi vàng vọt, dáng vẻ phụ nhân bình thường, chỉ là gò má hơi cao, ánh mắt mang theo toan tính, khiến người ta biết bà ta là người không dễ chung đụng.
Lúc mở cửa, Tiêu thị đang cắn hạt dưa, vô cùng nhàn nhã.
Thấy người gõ cửa là Lưu Ly, động tác cắn hạt dưa của Tiêu thị khựng lại, mắt lóe lên chột dạ.
Đương nhiên, chỉ là thoáng chốc.
Rất nhanh, biểu cảm Tiêu thị trở nên không tốt, bén giọng chất vấn: “Cô tới đây làm gì? Cũng không sợ bẩn phong thủy nhà tổ.”
Tiêu thị nói chuyện rất độc, hoàn toàn khinh thường Lưu Ly.
Nói xong, cũng không định cho Lưu Ly cơ hội nói chuyện, Tiêu thị vươn tay chuẩn bị đóng cửa.
“Ai ui, Tiêu Bích Huệ à, cháu gái nhà cô thật đáng thương, trong nhà cũng gặp trộm, cô là trưởng bối không thể không quản.”
Không đợi Lưu Ly mở miệng, Vương Đại Lâm chờ xem kịch thấy tình thế không đúng, vội nói.
Kịch còn chưa bắt đầu, không thể tắt lửa như vậy. Vương Đại Lâm xem kịch không ngại chuyện lớn nghĩ.
Tiêu thị mở cửa chỉ mở cỡ một người, hơn nữa sự chú ý đều tập trung trên người Lưu Ly, không biết sau lưng cô còn có người.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn.
Úi giồi, con oắt, lại còn kéo theo một dãy hơn mười người.
Tiêu thị vốn chột dạ, thấy nhiều người đến như vậy, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Tiêu thị bèn muốn đóng cửa.
Lưu Ly sớm đã nhìn ra ý đồ của Tiêu thị, không đợi bà ta hành động, đã nhanh tay lẹ mắt chen qua bà ta xông vào nhà tổ Lưu gia.
Đám người thích xem náo nhiệt đương nhiên không muốn bị nhốt ngoài cửa, nếu vậy, họ còn xem cái gì?
Do đó, thấy Lưu Ly vào, Tiêu thị còn chưa phản ứng lại, cả đám cũng nhanh nhẹn chen vào Lưu gia.