Tiền hàng trong tay Triệu Nhị Cẩu được khoảng tám chín mươi lượng bạc, trong đó mỗi lợi nhuận đã là ba mươi lượng.
Lúc này đã qua buổi trưa.
Đoàn người ngồi xe bò trở lại trấn Đại Hà.
Triệu Nhị Cẩu vốn muốn mời hai người đến Túy Tiên lâu ăn ngon một bữa nhưng nói gì Triệu Đạt cũng không đồng ý. Tào Oánh Oánh biết Triệu gia không giàu có gì nên cũng không đồng ý đến Túy Tiên lâu. Cuối cùng ba người ngồi ở tiệm vằn thắn ven đường, mỗi người gọi hai chén vằn thắn... Sức ăn của Triệu Đạt và Triệu Nhị Cẩu rất lớn, ăn hai chén vằn thắn mới no tám phần, mà một nữ tử như Tào Oánh Oánh vốn ăn không nổi hai chén to.
Nàng đẩy chén vằn thắn đến trước mặt Triệu Nhị Cẩu: "Chén này ngươi ăn đi."
Ngón tay trắng trẻo của nàng đặt trên mép bát giống như cọng hành vừa được nhổ lên từ dưới đất. Mặt Triệu Nhị Cẩu không tự chủ được đỏ bừng.
Triệu Đại kinh ngạc nhìn hắn: "Nhị Cẩu, ngươi không sao chứ? Mặt đỏ như vậy? Bị sốt hả?"
"Không, không sao."
Triệu Nhị Cẩu cúi đầu ăn chén vằn thắn thứ ba rồi nhanh chóng đứng dậy đi mua mấy cái bánh nướng cho Triệu Đạt lấp đầy bụng.
Hắn bảo Triệu Đạt chờ ở cửa thành, hắn cùng Tào Oánh Oánh đến nhà nha hoàn của Tào gia một chuyến.
Đang chính giữa trưa, trên đường rất ít người, rất nhiều người bán hàng rong mệt mỏi muốn ngủ, đi đến trong ngõ nhỏ thì không còn thấy ai nữa.
Triệu Nhị Cẩu và Tào Oánh Oánh sóng vai đi tới, lúc ban đầu còn không có cảm giác gì, cứ đi tiếp đi tiếp, không nhìn thấy bóng dáng một ai, không khí đột nhiên hơi là lạ.
"Ngươi...."
"Ta...."
Hai người cùng lúc lên tiếng, lại cùng lúc tạm ngừng, không khí càng kỳ lạ hơn.
"Khụ khụ." Triệu Nhị Cẩu gãi gãi cằm: "Hình như đi đến cuối ngõ này rồi."
Tào Oánh Oánh hơi xấu hổ nói: "Ta chỉ từng đến một lần, không nhớ rõ lắm, có thể... có thể là trong ngõ nhỏ bên kia."
Hai người lui khỏi ngõ nhỏ, đi đến một ngõ nhỏ khác, mới vừa đi vào, một chiếc xe ngựa tiến tới từ đầu ngõ.
Bên cạnh bánh xe xe ngựa của Tào gia đều có khắc một chữ Tào nho nhỏ, đây là dấu hiệu của Tào gia bọn họ.
Triệu Nhị Cẩu kéo Tào Oánh Oánh trốn ở bức tường bên cạnh: "Xem tình hình trước đã."
Chiếc xe ngựa kia từ từ chạy vào, dừng lại trước công một căn nhà, màn xe được xốc lên, một nữ tử xinh đẹp bước ra.
"Là Hồng Ngọc." Vẻ mặt Tào Oánh Oánh vô cùng vui mừng: "Hồng Ngọc lớn lên cùng ta, lúc ta trốn khỏi Tào phủ hết thảy cũng đều dựa vào sự giúp đỡ của nàng ấy."
1
Triệu Nhị Cẩu giữ chặt lấy nàng, bình tĩnh nói: "Nếu nàng ta là nha hoàn bên người ngươi, lại âm thầm giúp đỡ ngươi đào hôn, vậy tại sao sau khi ngươi mất tích nàng ta lại không xảy ra bất kỳ việc gì cả? Vì sao còn có thể ngồi xe ngựa của Tào gia công khai về nhà?"
Lời nói của hắn giống như chậu nước lạnh đổ từ trên đầu Tào Oánh Oánh xuống.
Sắc môi nàng đột nhiên trở nên tái nhợt: "Lúc Hồng Ngọc hầu hạ ta, mẹ kế vẫn chưa vào cửa, không có khả năng là người của mẹ kế được...."
"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, chỉ cần mẹ kế của ngươi chi tiền, rất nhiều người bằng lòng bán mạng." Triệu Nhị Cẩu ấn bả vai nàng: "Ngươi trốn kỹ ở đây, ngàn vạn lần đừng bước ra, ta đi qua hỏi thăm một chút xem sự việc ra sao."
Triệu Nhị Cẩu từ bên bức tường đi ra ngoài, bước từng bước một tới gần chiếc xe ngựa kia. Chỉ chốc lát sau liền nói chuyện cùng với người đánh xe.
Tào Oánh Oánh trốn khá xa, nghe không rõ hai người đang nói những gì nhưng có thể nhìn thấy ý cười trên mặt Triệu Nhị cẩu. Trái tim thấp thỏm không yên của nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Đột nhiên nàng thấy hơi may mắn, may mắn vì nàng không đi một mình.
Nếu nàng một mình một ngựa đến tìm Hồng Ngọc chỉ sợ sẽ thành dê dâng tận cửa, tùy ý để mẹ kế xâu xé.
Rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Hồng Ngọc vẫn luôn khuyên nàng bỏ trốn.
Rốt cuộc hiểu được vì sao đêm trước khi thành thân nàng có thể thành công trốn thoát khỏi Tào gia canh gác nghiêm ngặt được.
Cũng rốt cuộc hiểu được vì sao lúc trốn ra khỏi Tào gia nàng bị người ta bán vào thanh lâu.
Bức hôn là mưu kế, để nàng đào hôn cũng là mưu kế, bán vào thanh lâu là khâu cuối cùng của mưu kế này.
Nhưng mà mẹ kế không tính đến chuyện nàng được Triệu Nhị Cẩu và Thẩm Chính cứu.
Lúc Tào Oánh Oánh đang suy nghĩ thì Triệu Nhị Cẩu đã quay lại.