Hắn chạy như bay vào sân nhà mới, vẻ mặt vui mừng nói: "Nhị ca đã trở lại!"
Trình Loan Loan bật cười: "Nhìn bộ dạng vui mừng này của con, có phải nhị ca của con lại mua cho con cái gì ngon hay không, cũng chỉ có nhị ca con là chiều con như vậy mỗi ngày."
"Không phải không phải." Triệu Tứ Đản kéo cánh tay Trình Loan Loan đi ra ngoài: "Nhị ca mang theo một cô nương xinh đẹp trở về, cô nương kia đặc biệt xinh đẹp, so với Thủy Cần tỷ còn đẹp hơn..."
Nụ cười trên mặt Trình Loan Loan biến mất.
Kiếp trước, nàng thật sự rất thích những người xinh đẹp, tướng từ tâm sinh, người đẹp tự nhiên có thể làm cho người ta cảm thấy yêu thích.
Nhưng đến thôn Đại Hà, nàng từng gặp qua hai cô nương đẹp nhất, một người là Tôn Thủy Cần, một người là Lý Tú Hồng, đều không phải là đèn dầu đã cạn, nàng thật sự sợ hãi.
Mà nàng rất rõ ràng, lão nhị chính là người yêu thích cái đẹp, đối với cô nương xinh đẹp sẽ không có bất kỳ sức chống cự nào.
Nhưng ngàn vạn lần đừng mang phiền toái lớn về cho gia đình.
Trình Loan Loan bước đi nhanh hơn, nhanh chóng đi về phía trong nhà, còn chưa tới cửa nhà, nàng đã nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt đứng ở cửa.
Thiếu nữ tóc rối bời, quần áo cũng lộn xộn, cúi đầu, bất an vặn vẹo ngón tay.
Triệu Nhị Cẩu thở phào nhẹ nhõm: "Nếu nương của ta đồng ý cho ngươi ở lại, ngươi mới có thể ở lại."
Thẩm Chính sải bước tiến tới bên cạnh Trình Loan Loan, thấp giọng nói thầm chuyện này một lần: "Chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với con, đều do một mình Triệu Nhị Cẩu quyết định, thẩm, ngài ngàn vạn lần đừng cáo trạng với cha con."
Trình Loan Loan bất đắc dĩ, đứa nhỏ này luôn luôn không sợ trời không sợ đất, sao lại cứ lo lắng nàng sẽ đi cáo trạng vậy.
Nàng mở miệng nói: "Yên tâm đi, chuyện này chỉ cần con không nói, cha con sẽ không biết."
Nàng đi tới trước mặt thiếu nữ kia, nhìn thấy y phục trên người thiếu nữ, tuy rằng có chút bẩn thỉu nhưng vẫn nhìn ra được đây là loại lụa thượng đẳng, cổ áo và tay áo đều được thêu rất tinh xảo, bộ y phục này sợ là phải tốn ba bốn lượng bạc mới có thể làm ra được, thiếu nữ ở trước mặt này chắc chắn là hài tử của nhà giàu lại lưu lạc đến thanh lâu, sau khi được cứu ra, không muốn đi quan phủ, cũng không muốn về nhà, nàng loáng thoáng đoán được khả năng nào đó.
Nàng lôi kéo bàn tay bẩn thỉu của thiếu nữ, đi đến trong sân, rót một chậu nước, lấy ra một chiếc khăn sạch đưa qua.
Thiếu nữ nhận lấy khăn tay, sau khi rửa sạch vết bẩn trên mặt, khuôn mặt này thoạt nhìn càng xinh đẹp.
Trình Loan Loan lặng lẽ nhìn thoáng qua Triệu Nhị Cẩu, đứa nhỏ này vừa trở về đã đi làm việc, không có nhìn chằm chằm bên này chứng tỏ tạm thời còn chưa để ý đến cô nương này.
Trước khi không hiểu rõ bối cảnh và tâm tính của cô nương này, nàng không thể để cho Nhị Cẩu rơi vào.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Có thể nói với thẩm, tại sao lại không muốn về nhà không?"
Giọng nói của Thẩm Chính từ bên cạnh truyền đến: "Đừng hỏi nữa, nàng ta chính là một người câm, cái gì cũng không hỏi ra được."
"Ta không phải là người câm."
Thiếu nữ đột nhiên mở miệng.
Thẩm Chính nhổ cỏ khô trong miệng ra: "Vậy vừa rồi hỏi ngươi nhiều như vậy, sao ngươi không nói một câu nào?"
"Cám ơn các ngươi cứu ta..." Thiếu nữ cúi đầu: "Nửa tháng trước, cha ta đi nơi khác làm ăn, kế mẫu của ta định ra cho ta chuyện hôn nhân, đối phương là một lão già đã năm mươi tuổi, ta không muốn gả đi nên bỏ trốn khỏi nhà, sau đó bị người bắt cóc đến thanh lâu... Nếu ta về nhà sẽ bị ép xuất giá, còn không bằng chết đi... Đi quan phủ cũng không được, sau khi ta chạy trốn, kế mẫu của ta khẳng định báo quan... Cha ta còn một tháng nữa mới trở về, để cho ta trốn ở chỗ này một tháng, một tháng sau ta sẽ rời đi, thẩm, cầu xin ngài..."