Lục Thanh Vinh đã nuốt vào, làm sao có thể phun ra nữa. Vốn dĩ hắn muốn tiếp tục giảo biện không thừa nhận nhưng nghe nói là huyện lệnh hỗ trợ tra được, không thể không bỏ đi loại ý nghĩ này, vì vậy nói: “Được, ngươi đưa chứng cứ cho ta. Trước đó ta không biết đó là tài sản mà cữu công ngươi để cho nhà ngoại ngươi giữ. Hiện tại nếu đã biết, vậy nếu bọn họ trở về đòi, ta nhất định sẽ trả. Hiện tại Ô gia chỉ có quản gia, ta không có khả năng giao một số lớn tài sản như thế cho hắn. Nếu không hắn đem tiền tài đều cuốn chạy, ta đi tìm ai tính sổ? Làm sao có thể bàn giao cho cữu công của ngươi?”
Đến lúc đó hắn tiêu tiền, sau khi Ô gia tới, hắn không lấy ra được, đối phương lại có thể bắt hắn như thế nào? Dù sao đến lúc đó hắn sẽ cắn chết chính là vợ cả cho hắn, hắn cái gì cũng không biết.
Lục Thiều cũng biết để giao tài sản cho quản gia là không thể nào. Cho nên mục đích của hắn chỉ có một: “Trả lại tài sản, quả thật không thích hợp giao cho quản gia. Nhưng quản gia Ô gia lại có quyền lợi giám thị. Trong đó có không ít tiền tài đã bị ngươi lấy ra đặt mua tài sản riêng. Những tài sản riêng này xem như mộg phần tài sản của Ô gia, để quản gia Ô gia tiếp quản. Những khế ước mua bán nhà này, còn có tài sản còn lại, ta sẽ mời Huyện lệnh đại nhân hỗ trợ làm chứng, trước tiên để huyện nha hỗ trợ bảo quản. Về phần tài sản những năm qua ngươi tiêu hết, đương nhiên cũng phải trả.”
Trước đó là không biết chuyện này, cộng thêm còn chưa thu thập đủ chứng cứ. Hiện tại chứng cứ đầy đủ, hắn quả thật nhờ huyện lệnh hỗ trợ tra xét chuyện này, chỉ là rất nhiều chứng cứ, đều là hắn chủ động dẫn đạo huyện lệnh phát hiện mà thôi.
Quản gia Ô gia, cũng là người hắn mang huyện lệnh “Tìm được” nhưng chỉ là những thứ này, đã đủ để uy hiếp cha trước. Nếu không lại để cho một nhà cha trước dùng, chờ người nhà cữu công trở về, tiền tài đều không còn thừa bao nhiêu.
Với tính tình của cha hắn, ở huyện thành danh tiếng xấu như vậy, nhất định sẽ muốn bán một ít tài sản riêng, chạy tới phủ thành sinh hoạt. Đương nhiên hắn muốn ngăn cản, hơn nữa rất nhanh Lục Châu Cẩn sẽ đưa sính lễ cho Liêm gia.
Hắn tra được Úc Uyển Chi chuẩn bị không ít bạc, trong đó còn một ít vật đáng giá, đều là tài sản của cữu công gia, còn chuẩn bị cho Lục Châu Lam một số lớn đồ cưới. Cho nên phải nhanh phong tồn những tài sản kia, không cho cả nhà dùng.
Ăn bao nhiêu, cũng phải nhổ ra, hơn nữa hôm nay cố ý nói ra với Tộc trưởng Lục gia và tộc lão, không đến vài ngày người trong thôn cũng đều có thể biết. Thanh danh của vợ chồng cha hắn, sẽ thối đến trong mương. Đặc biệt rõ ràng có tiền như vậy, lại để cho mẹ ruột cùng huynh đệ ăn cám nuốt rau, tiếp tục cung dưỡng nhiều năm như vậy, tuyệt đối bị mắng thảm.
Hắn còn có thể để cho người ta thả ra tin tức, để cho người của toàn huyện đều biết bộ mặt đáng ghê tởm của người một nhà này. Lần này hắn muốn triệt để lôi ra ánh sáng thanh danh ô nhục của phu thê cha trước.
Vẻ mặt vợ chồng Lục Thanh Vinh cũng thay đổi. Lục Thanh Vinh híp mắt lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần quản gia Ô gia và huyện nha làm thay, chỉ cần người Ô gia trở về, ta đương nhiên sẽ không quỵt nợ.”
Không thể dùng nữa, vậy hắn còn mua nhà, dọn đến phủ thành ở thế nào được? Đã quen sống cuộc sống không thiếu tiền, số tiền này không thể dùng, Lục gia cũng không chu cấp nuôi dưỡng nữa, bọn họ phải sống như thế nào?
Lục Thiều không chịu nể mặt: “Ngươi có thể lấy ra nhiều tài vật đi đặt mua nhiều gia sản như vậy, ai biết sau này còn lại bao nhiêu?”
Lại cường thế nói: “Chuyện này Ô quản gia sẽ xin Huyện lệnh đại nhân làm chủ. Cho nên ngươi có nguyện ý hay không đều là một kết quả. Nếu như ngươi không đồng ý, Ô quản gia còn có thể tố cáo ngươi giết người mưu tài. Dù sao cha con cữu công ta biến mất nhiều năm như vậy, vẫn bặt vô âm tín, ai biết có phải bị người hại hay không. Mà Ngũ thúc ngươi, chính là người có hiềm nghi nhất. Cho dù không thể phán định ngươi giết người nhưng chứng cứ đoạt tài vẫn có. Dù sao ngươi biết rõ đây là tài sản của Ô gia, chẳng những tiêu xài, còn không nguyện ý giao ra. Vậy thì chứng minh chuyện ngươi lén nuốt đoạt tài vật của người ta là phạm pháp, cũng sẽ ngồi tù đấy.”
Hắn lại như cười như không nói: “Nếu là như vậy, vậy ngươi về sau thật chỉ có đường đi hát hí kịch mưu sinh, tiếp tục khoa cử cũng đừng nghĩ.”
Nếu như cha trước không giao ra, vậy hắn thật sẽ để quản gia Ô gia đi cáo trạng. Hiện tại cha trước cắn chết không biết việc này, danh sách sổ sách cùng khế ước lại một mực ở trong tay quản gia. Cho nên bọn họ không có chứng cứ chứng minh, cha trước là cố ý ngầm chiếm. Nhưng bây giờ chứng cứ bày ra. Nếu cha trước còn không trả lại tài sản để huyện nha hỗ trợ bảo quản, vậy liền có thể cáo.
Lục Thanh Vinh tức giận đến ngã ngửa: “Ngươi, ngươi tên nghịch tử nghiệp chướng này.” Đây là buộc hắn phải lấy ra trả lại. Nếu không chẳng những hắn không thể khoa khảo nữa, còn có thể ngồi tù.
Huyện lệnh bây giờ nghe nói rất coi trọng nghịch tử này, chắc chắn sẽ không giúp hắn (LTV), hơn nữa nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của hắn không phải sẽ càng xấu hơn sao?
Quan trọng là nhiều tiền tài như vậy, hắn đã sớm coi là của nhà mình, bây giờ muốn lấy ra chính là khoét tim và thịt của hắn!
Hắn là làm cái nghiệp gì, sinh ra một đứa con báo ứng cố ý tính toán cha đẻ như vậy. Sớm biết vậy, sinh ra liền bóp chết cho rồi, chỉ là mới nói xong, đã bị Lục lão tam mặt mũi tràn đầy tức giận vọt tới trước mặt, cũng bóp cổ của hắn: “Lão Ngũ, ngươi có bệnh à, ngươi mắng con ta làm gì? Ngươi mắng hắn một câu nghiệt chướng nghịch tử nữa, ta liền đánh chết ngươi. Ca ca đánh đệ đệ, cho dù ngươi là tú tài, ta cũng có lý.”
Bây giờ hắn đã nhập vai cha, đối đãi với Lục Thiều như con ruột. Trước kia không thích tranh đoạt và nói chuyện, chẳng qua là vì không có nhi tử, làm gì cũng không có hứng thú, cũng cảm thấy không có ý nghĩa. Nhưng bây giờ hắn lại là người có con trai. Hắn quả thật không có đọc sách, là tú tài như tiểu đệnhưng có là một đống khí lực. Nếu ai mắng con của hắn, hắn liền đánh người đó.
Lục Thanh Vinh: “……”
Hắn bị bóp đến sắc mặt đỏ ửng: “Lão Tam, có phải ngươi điên rồi hay không?”
Lục lão tam hừ lạnh: “Nếu ai mắng con trai ta, ta quả thật sẽ nổi điên. Lão tử cũng có bệnh điên, làm sao, không được à?”
Lục Thanh Vinh: “……”
Mẹ nó, một đám này đều điên hết rồi. Nha đầu chết tiệt kia nói mình giận dữ sẽ nổi điên, đánh người mới có thể chữa bệnh. Trước đó Kiều lão thái thái nói mình cũng có bệnh điên. Hiện tại Tam ca thành thật nhất của hắn, cũng nói mình có bệnh điên. Cả đám đều lấy có bệnh điên làm vinh quang, hắn hoàn toàn xem không hiểu.
Kiều Diệp cũng giật giật khóe miệng, hóa ra học theo nàng bị “bệnh điên”.
Lục Thanh Vinh đẩy hắn, dáng vẻ như sắp không thở nổi: “Thả, ngươi thả ta ra.”
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Lục lão tam mới buông ra. Lục lão tam buông ra, Lục Thanh Vinh ho khan.
Úc Uyển Chi vội vàng đưa chén nước, hắn cuồng uống mấy ngụm sau đó mới bình thường trở lại nhưng không mắng Lục Thiều nữa, vừa rồi hắn suýt bị ca ca ruột bóp chết. Những kẻ điên này, hắn chỉ muốn tránh xa một chút. Lục Thanh Vinh biết huyện lệnh nhúng tay, Ô quản gia lại cầm chứng cứ đứng ra tố cáo, hắn không trả lại cũng không được. Để huyện nha hỗ trợ bảo quản, nghịch tử này sao lại nghĩ ra chiêu này? Cũng quá độc.
Điểm mấu chốt này hắn thật không có cách nào phản kháng. Hắn bực bội và không cam lòng đến điên rồi. Tiếp đó gương mặt hắn lộ vẻ điên cuồng, nhìn Lục Thiều nói: “Những sản nghiệp này ta đều phải trả lại, dĩ nhiên không thể lấy được phần trong công trung. Vậy chúng ta nói tiếp, tài sản trong nhà chia như thế nào đi.”
Bây giờ hắn càng cần phải phân một phần tài sản trong nhà, hơn nữa đứa nghiệt tử này và nha đầu chết tiệt kia lừa hắn như vậy, hắn càng không thể từ bỏ tài sản trong nhà. Làm sao cũng phải xé xuống một miếng thịt.
Lục Thiều không những không sợ, còn cười khẽ một tiếng: “Làm ngũ thúc thất vọng rồi, bởi vì những sản nghiệp kia đều là tài sản riêng của nương tử ta. Luật pháp có quy định, tài sản riêng của nữ tử đều thuộc về đồ cưới, cũng không cần đặt ở công trung. Ngươi muốn chia nhang muỗi cùng nến kiếm tiền, đặt mua sản nghiệp, vậy chỉ có lúc nằm mơ mới có thể sẽ thực hiện. Khế đất mua núi và đất, xây dựng xưởng đều là tên nương tử ta, quan phủ có lưu lại, ngươi không tin có thể tự mình đi thăm dò. Tất cả tiền kiếm được cũng đều thuộc về nàng. Đây là điều mà người Lục gia đều biết, bọn họ cũng có thể làm chứng.” Người tức giận chính là cha trước.
Lục lão tam lập tức gật đầu: “Đúng, chúng ta đều có thể làm chứng.”
Những người khác của Lục gia cũng nhao nhao gật đầu: “Đúng, đó là tài sản riêng của tức phụ Ngũ Lang, ngươi cũng đừng nghĩ.”
Lục Thanh Vinh lúc này làm sao còn không biết, mình chẳng những bị con ruột tính kế, còn bị đối phương đùa bỡn như khỉ. Hắn giơ tay chỉ Lục Thiều run rẩy: “Ngươi, ngươi, phụt!” Tiếp theo tức giận đến phun ra một ngụm máu, lại hôn mê bất tỉnh.