Kiều Diệp vẫn luôn quan sát biểu cảm của bốn người tộc trưởng và Kỷ Tùng Bách.
Phát hiện bốn người tộc trưởng thật sự tin tưởng, đối với cha chồng cặn bã là nộ kì bất tranh (), đối với Úc Uyển Chi là vô cùng chán ghét. () Nộ kì bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
Điều nàng và tiểu tướng công phải làm chính là để lão Lục gia và các tộc lão Lục gia từ bỏ lão cha chồng. Đó là một dấu hiệu tốt, không lãng phí vở kịch vừa rồi bọn họ diễn, mà trong mắt Kỷ Tùng Bách lại lộ vẻ nghiền ngẫm, hiển nhiên cũng không quá tin tưởng nhưng lại vui vẻ nhìn thấy kết quả này.
Người này rất thông minh, chẳng trách có thể giao hảo với Lục Thiều hiện giờ đều là loại xấu bụng.
Bốn người tộc trưởng nghe con dâu Lục gia vừa rồi nói, mới nhìn thấy trong chính phòng có một công tử ăn mặc quý khí đang ngồi.
Vừa rồi quá tức giận, không có chú ý, cũng có chút hối hận khi nãy không nên vừa đến đã nói chuyện. Thật sự là chuyện này quá mất mặt, đối với thanh danh của lão Ngũ cũng không tốt.
Tộc trưởng hỏi: “Vị này là?”
Lão thái thái chủ động giới thiệu thân phận của Kỷ Tùng Bách.
Mấy tộc lão đều biết Kỷ gia, là một trong những gia tộc có quyền thế lớn nhất huyện thành, vì thế lập tức cười chào hỏi Kỷ Tùng Bách.
Kỷ Tùng Bách cũng có lễ, chào hỏi trò chuyện với bọn họ.
Đám người tộc trưởng cố ý không nhắc lại chuyện lúc trước.
Vợ chồng Lục Thanh Vinh cũng giải thích không rõ ràng, bị đè nén đến mức khó chịu. Chỉ có thể không ngừng an ủi mình, bọn họ muốn giao hảo với Liêm gia, mà Liêm gia và Kỷ gia là đối thủ một mất một còn, cho nên cũng không sợ Kỷ công tử không thích hoặc là hiểu lầm nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Lục Châu Lam vụng trộm nhìn Kỷ Tùng Bách vài lần, trong lòng rất tiếc nuối. Đáng tiếc ca ca của nàng ta muốn cưới tiểu thư Liêm gia. Nếu không vị Kỷ công tử này bất kể tướng mạo hay thân phận đều xứng với nàng ta.
Trong lòng lại mắng phu thê Lục Thiều và Kiều Diệp một lần, những người này bại hoại thanh danh của cha mẹ nàng, cũng có ảnh hưởng đối với nàng ta, còn không biết vị Kỷ công tử này nhìn nàng ta như thế nào.
Không thể không nói, nàng ta thật sự suy nghĩ nhiều. Kỷ Tùng Bách từ đầu đến cuối đều không chú ý đến nàng ta. Nữ tử nhìn qua nhu nhược động lòng người như vậy, cũng không phải là đồ ăn của hắn.
Nhà bọn họ như vậy, cưới vợ sẽ không cưới dạng này, nạp thiếp còn tạm được nhưng hắn cũng không thích loại hình này.
Đang nói, Lục Thiều ôm mấy hộp gỗ đi vào.
Hắn ở bên ngoài cũng nghe được lời tứ bá và mấy bá mẫu nói, thật ra cũng có chút bất ngờ. Quả thật không ngờ bọn họ sẽ kiên định đứng về phía vợ chồng bọn họ như vậy, vẫn là tiểu tức phụ có cách. Không thể không nói, thu người Lục gia để mình dùng tốt hơn nhiều so với việc đẩy người cho cha hắn.
Úc Uyển Chi trước kia rất thích lợi dụng người Lục gia để ra mặt. Ví dụ như đối phó với một nhà tiểu thúc tử Chu gia, cùng với việc làm bại hoại thanh danh của hắn ở trong thôn. Bây giờ đao rơi vào trên người chính nàng ta, nàng tamới biết đau, đáng đời. Loại phản kích này, rất hả giận.
Cha hắn cũng chắc chắn không nghĩ tới, huynh đệ hắn lợi dụng, nắm trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy sẽ đâm sau lưng hắn một đao. Giống như kiếp trước, người Lục gia đối với cha hắn tốt như vậy, cha hắn lại chỉ mang theo người nhà Úc đi kinh thành sống những ngày tốt đẹp, đâm sau lưng người Lục gia một đao. Nhân quả tuần hoàn báo ứng khó chịu.
Lục Thiều vào cửa hành lễ vấn an bốn trưởng lão. Khiến bốn người rất hài lòng với Lục Thiều thanh tuấn văn nhã, khí chất càng ngày càng xuất chúng.
Tộc trưởng ý vị thâm trường cười nói: “Đây mới là nhi lang tốt của Lục gia chúng ta, đối với trưởng bối tôn kính hữu lễ.”
Một tộc lão cũng có ý bổ sung: “Có người cho dù sửa họ, tổ tiên vẫn là người khác, làm sao có thể so sánh với người trong nhà.”
Bọn họ đi vào một lúc, hai người Chu gia kia không nói tiến lên vấn an, thật sự là quá vô lễ. Quả nhiên là hai bạch nhãn lang.
Lục Thiều mỉm cười đặt hộp gỗ xuống, tự rót trà cho bốn người. Ba mẹ con Úc Uyển Chi thấy Lục Thiều như vậy, trong lòng thầm hận.
Tiểu tiện chủng này thật sự đã thay đổi, không còn dễ đối phó như trước nữa, còn biết lấy lòng tộc trưởng Lục gia và tộc lão. Hoàn toàn bị nha đầu chết tiệt kia làm hư.
Lục Thanh Vinh cũng tức giận vô cùng, đám người tộc trưởng sợ là cũng bị điên. Thế mà còn ra sức tán dương con trai của hắn, đến gièm pha vợ và con riêng của hắn. Tiện thể thầm trào phúng hắn giống như có mắt không tròng.
Bọn họ biết cái gì? Hắn đối với con ruột như vậy, dĩ nhiên là có nguyên nhân. Hơn nữa Úc Uyển Chi là tình cảm chân thành của hắn, hài tử nàng sinh cùng Chu gia đoạn tuyệt quan hệ, sửa lại họ của hắn, không khác gì là con cái của hắn, cho dù không có huyết thống, thì có quan hệ gì?
Sau này bọn họ hiếu kính hắn là được rồi. Hơn nữa, hắn còn không thể yêu ai yêu cả đường đi lối về à? Nhưng cùng những lão cổ hủ coi trọng huyết mạch nhất này, dĩ nhiên là không có cách nào giảng loại lý lẽ này.
Đối phương là trưởng bối, những lời này không có cách nào phản bác, Lục Thanh Vinh cùng Úc Uyển Chi chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Hôm nay mất mặt như vậy, trong thời gian ngắn bọn họ tuyệt đối sẽ không về thôn nữa. Huynh muội Lục Châu Cẩn buồn bực vô cùng, càng không muốn trở về đây nữa.
Bốn người tộc trưởng bắt chuyện với Kỷ Tùng Bách, biết hắn tới tìm Lục Thiều mua nến và nhang muỗi. Bởi vậy thức thời không có lôi kéo đối phương nói chuyện, mà là để hắn và Kỷ Tùng Bách nói chuyện trước.
Kỷ Tùng Bách có ấn tượng không tệ với trưởng bối Lục gia, tương đối biết tiến thối. Không giống như là có người, vốn đã không quen, còn nhất định phải lôi kéo hắn bấu víu quan hệ.
Hắn nhìn mấy hộp gỗ, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong: “Thiều đệ, đệ mở cây nến ra cho ta xem.”
Lục Tuân gật đầu cười nói: “Được!”
Hắn mở ra từng cái hộp gỗ, bên trong đặt các cây nến hình mai lan trúc cúc.
Dưới cùng của cây nến còn có một tấm vải lót, càng lộ ra vẻ có cấp bậc.
Kỷ Tùng Bách hai mắt sáng lên: “Nến ba hình dạng khác cũng làm sinh động như thật!”
Hắn lấy cây nến hoa cúc ra: “Cái này còn sống động hơn so với nến trúc. Nếu không phải sớm đã biết đây là cây nến, ta đều sẽ nhìn thành hoa cúc thật.”
Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía nến hình hoa cúc trong tay hắn cũng cùng suy nghĩ
Lục Thanh Vinh cuối cùng cũng hiểu được, vì sao huyện lệnh và Kỷ lão gia lại mời người khác uống rượu thưởng nến. Nếu hắn cũng có cây nến như vậy, khẳng định cũng sẽ mời người đến thưởng.
Rất nhiều văn nhân hắn biết, chỉ thích thứ lịch sự tao nhã như vậy. Hắn hướng về thân nhi tử dáng người ưu nhã, dáng dấp càng ngày càng thanh tuấn, khí chất giống như là thay da đổi thịt, ánh mắt hắn mịt mờ không rõ. Nếu như không có những chuyện trước đó, con ruột trở nên nổi bật, đối với người cha như hắn mà nói dĩ nhiên là có ích nhưng bây giờ hắn lại rất khó chịu, hoàn toàn không muốn để cho nghịch tử này thừa cơ đứng lên. Càng không muốn bị nghịch tử này đè đầu cưỡi cổ.
Nghiệt chướng này có cây nến tốt như vậy, chẳng những không nói cho hắn, cũng không nghĩ tới phải lấy ra hiếu kính hắn, mới là một bạch nhãn lang.
Thấy được loại cây nến này, hắn càng muốn nắm công thức này trong tay. Nếu như có thể làm ra, đưa cho một số người ở phủ thành, sẽ có trợ giúp không nhỏ đối với hắn.
Phương thức của cây nến này, cầm ra bên ngoài bán, giá cả chắc chắn sẽ không thấp. Thậm chí đưa đi kinh thành, nói không chừng còn có thể trèo lên quý nhân.
Kỷ Tùng Bách cẩn thận ngắm nghía cây nến hoa cúc trong tay, hỏi Lục Thiều: “Đây là điêu khắc ra sal? Đúng rồi, tim nến ở nơi nào? cây nến hoa cúc này lại là mùi gì?”
Lục Thiều nói: “Nhụy hoa chính là sợi bấc. Về phần mùi vị, chính ngươi ngửi đi.”