Phụ nhân kia từ trên xe ngựa được người dìu xuống, run rẩy hướng Cổ Du đi đến.
Cố Du sửng sốt, trong lòng có một tia cảm xúc kỳ quái, nàng giương mắt nhìn phụ nhân kia, chỉ thấy vừa quên thuộc lại lạ lẫm.
Ký ức của nguyên chủ trước đó đã phai nhạt đến không sai biệt lắm, Cổ Du chỉ nhớ được quãng thời gian nguyên chủ ở Hạ Hà thôn, còn lại có cũng chỉ mơ màng một ít này đó.
Nhìn phu nhân một thân hoa lệ y phục, tuy đã có vài sợi tóc bạc, lại như cũ giấu không được vẻ đẹp của bà. dù qua tuổi thiếu nữ, bà vẫn còn rất trẻ trung, nhìn nhìn, giống như còn có một chút giống khuôn mặt hiện tại của nàng.
Là ảo giác sao?
Cổ Du ngờ vực, đang lúc này, phu nhân kia đã đi đến nàng trước mặt, đương Cố Du không để ý, một tay bà run rẩy sờ vào mặt nàng.
‘ Giống... thật sự giống quá... là Du nhi!! con là Du nhi phải không?”
Cố Du chớp mắt, đang lúc không biết nên trả lời thế nào, một thiếu niên bất ngờ giục ngựa đi đến, sau đó nhảy khỏi lưng ngựa, chạy đến đỡ lấy kia phu nhân, có chút bất đắc dĩ nói.
“ Nương, người quên rồi sao? Hoài Du bảy năm trước đã mất rồi, là lên núi dâng hương khi bị bọn cướp sát hại, thi thể đã được an táng, ngài chẳng lẽ quên rồi sao?”
Mẫu thân cậu lúc nào cũng thế, từ sau khi Ngũ tỷ mất cách vài thiên lại phát bệnh một lần, mỗi lần phát bệnh đều sẽ nhận nhầm người khác thành ngũ tỷ, mỗi lần như vậy, đều tự nhốt mình trong phòng không cho ai vào, có lần còn tự sát, nếu không phải có người phát hiện đã sớm không qua khỏi.
Nghĩ đến những chuyện này, Cố Thừa Vân chỉ cảm thấy chua xót.
Cổ Phu nhân nắm chặt tay con trai, lắp bắp nói “ Không!! Thừa Vân, lần này nương không phát bệnh!! là tỷ tỷ của con... nó đã trở lại.. thật đó, con tin mẫu thân đi!!”
Cổ Thừa Vân ưu thương nhìn mình mẫu thân, bất quá chờ nhìn đến Cố Du khi, mặt lập tức cứng đờ tại chỗ.
Tuy lúc ngũ tỷ bị sát hại cậu vẫn còn nhỏ, nhưng người trước mặt này, rõ ràng cùng ngũ của cậu như một khuân đúp ra!!
‘Chuyện này...II” sao có thể!!
Cổ Thừa Vân buông ra Cố phu nhân, trừng mắt nhìn Cố Du như thể một điều gì đó quá mức Huyền huyễn.
“ Ngươi... ngươi tên là gì?”
Qua một hồi, Cổ Thừa Vân đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cố Phu nhân cũng trông mong nhìn nàng, Cổ Du không biết hai người này có quan hệ gì với nguyên chủ, có đều nếu đã hỏi tên, thì nàng cũng nên trả lời chứ nhỉ?
Vì thế Cố Du nói “ Cổ Du...Ta tên Cố Du!!”
Hai người đồng thời sửng sốt, đều tên Cố Du!!
Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Cổ Thừa Vân “ Ngươi... biết ta sao?”
Cổ Du thành thật lắc đầu, sau đó thành thật nói “ Thật ngại quá, ta trước đó bị người ném xác trên núi đầu không cẩn thận đụng vào hòn đá, đã mất hết ký ức trước kia đến không sai biệt lắm, xin hỏi, hai người quên ta sao?”
Nàng ngây thơ hỏi, Cố Phu nhân nước mắt lập tức dâng trào, bà khóc nức nở sau đó ôm chầm lấy Cố Du, miệng còn luôn nói đứa con số khổ của nương, con đúng là số khổ mà!!
Bị ôm đến suýt nghẹn thở Cố Du ".
Cố Du vỗ sau lưng phu nhân nói“ Đại nương, có gì chúng ta từ từ nói đừng động tay động chân, ta không... thở được!!”
"
Nương.. nương xin lỗi!! là do nương quá vui mừng, có làm đau con không? Du nhi, nương thật sự không cố ý!!”
Cố Du cười gượng, nàng lắc đầu tỏ vẻ không sao nói “ không sao!!”
“ Nương!”
Tiểu Phong hai người bổ nhào lên người Cổ Du, sau đó cảnh giác nhìn đám người trước mặt, nhất là cái người tự xưng là mẫu thân của nương kia, bọn nó có cảm giác, đám người này đến là muốn cướp nương của bọn nó đi!
Nhìn Hai hài tử mặc bố y trong lòng Cố Du, Cố phu nhân sửng sốt hỏi.
“ Du nhi, hai đứa bé này là?”
Cố Du bất đắc dĩ, nàng nói “ Là con trai của ta"
“Cái gì!!!”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, đến Cố Du cũng bị dọa sợ.