Dạo gần đây Lương Thiên Minh cùng đám bạn bè của hắn đang theo truy phủng một vị tân hoa khôi ở thanh lâu.
Nghe nói nàng là tài nữ, đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người, không những sở hữu một dung nhan tuyệt sắc còn thập phần tài năng, từ văn hóa đến xướng, nhảy đều là đệ nhất kinh đô.
Đặc biệt hơn nàng là thanh quan, bán nghệ không bán thân.
Người hầu đi theo hầu bên cạnh Lương Thiên Minh vẫn thường xuyên đối với ta bẩm báo tin tức của hắn.
Nói hắn tuy theo trào lưu truy phủng nhưng không có chạm vào nàng kia.
Ta nghe vậy lập tức an tâm nhiều. Ta không sợ hắn tìm nữ nhân, chỉ sợ hắn tìm thứ không sạch sẽ, chung đụng lung tung đem bệnh truyền về trong nhà thì không tốt.
Còn lại, hắn muốn đi đâu, làm gì, dùng nhiều ít tiền, chỉ cần không quá lố, vượt mức chỉ tiêu cho phép ta mới lười đi quản đâu.
Ta không có dư thời gian cùng tinh lực cho mấy việc đó.
Lương Thiên Minh hiện đang bị tân hoa khôi mê hoặc, việc này trong phủ mọi người đều biết rõ. Nhưng vì ta đang mang thai, mọi người đều suy nghĩ cho ta, sợ ta nghĩ nhiều chẳng may động đến thai khí thì không tốt.
Vì thế, mọi người đem chuyện này giấu nhẹm đi không để cho ta biết. Ta cũng vờ như bản thân không biết gì.
Lương gia là xuất thân thư hương dòng dõi, mấy đời làm người đọc sách. Với thân phận của nàng kia, Lương lão gia tuyệt không có khả năng đồng ý cho phép đem nàng ta nạp vào cửa, hay cho dù là nô tì cũng không được.
Nếu Lương Thiên Minh thật sự bị nàng ta mê đến tâm hồn điên đảo. Nhiều nhất cũng chỉ là chuộc thân cho nàng ta, sau đó an trí ở bên ngoài làm ngoại thất lén dưỡng mà thôi.
Mà muốn làm như vậy thì phải có tiền, nhưng ta thì, ta ớ có tiền đâu.
Hiện bạc trong tay ta chỉ đủ chi tiêu lặt vặt, muốn đem dưỡng ngoại thất, khó.
Của hồi môn của ta có mấy cái thôn trang, địa lý khá tốt, mẫu thân ta cắt cử cho ta một vị quản sự họ Chương, rất có năng lực, người cũng trung tâm, có thể tin.
Ta trước kia vốn là nữ cường nhân, xuyên đến đây cũng không nghĩ miệng ăn núi lở, đem tiền đặt trong rương cho nó nổi mốc lên meo.
Vì thế, ta muốn cho tiền sinh tiền, làm cho tài sản sinh sôi nảy nở. Sau khi khảo sát một vòng cẩn thận, ta quyết định trước đem tiền đầu nhập vào điền trang, đem hiện bạc trắng đổi thành khế đất.
Ta bảo Chương quản sự đem đất đai xung quanh mấy cái thôn trang của ta mua, rồi đến khi thôn trang có thu hoạch, đổi thành tiền, trừ lại một bộ phận làm vốn đảm bảo thôn trang tiếp tục vận hành phát triển, ta lại mua thêm đất.
Hiện tại Lương phủ vẫn chưa phân gia, chúng ta còn cùng mọi người ở chung một chỗ. Chúng ta dùng chung nồi, ăn chung bếp. Hàng tháng chi tiêu sinh hoạt phí không những được Lương phủ bao trọn gói, được phát tiền tiêu vặt, còn thay chúng ta nuôi dưỡng các thiếp thất, thông phòng của Lương Thiên Minh.
Quả thật chính là sướng như trên mây.
Có thể ăn không uống không, hưởng thụ đãi ngộ vinh hoa phú quý ai không thích? Riêng ta, ta rất thích.
Lại nói, nam nhân muốn dưỡng ngoại thất không có tiền vương tay đi hướng vợ cả xin là thế nào, mặt đâu?
Ta tin tưởng những người đọc sách thánh hiền như hắn, rất chú trọng mặt mũi sẽ không có mặt làm như vậy.
Tuy nói vợ cả thay chồng nạp thiếp, dưỡng thiếp, nhưng đó cũng là tiền chi ra từ công khoản chung mà không phải từ túi riêng của vợ.
Nếu là để người ngoài biết nam nhân đối với của hồi môn của vợ có ý nghĩ thôi, thì cũng đã bị thế nhân lên án rồi, chứ huống hồ luật pháp còn có riêng một điều luật dành riêng bảo vệ của hồi môn của nữ nhân nữa là.
Theo đó, của hồi môn của người vợ do chính bản thân họ tự quản, ngoài ra bất kỳ ai cũng không thể đụng vào.
Nếu hòa ly, người nữ có thể đem toàn bộ của hồi môn của mình rời đi. Nếu người nữ qua đời, phần tài sản đó sẽ được chia đều cho các con của người nữ đó kế thừa. Còn như không con, sẽ do nhà mẹ đẻ tịch thu, không có nhà mẹ đẻ, thì toàn bộ sung vào công quỹ nhà nước.
Tóm lại chính là nhà trai hay bất kỳ người ngoài nào đều tuyệt không có quyền đụng chạm hay hó hé gì đến sất.
Thực ra bản thân Lương Thiên Minh là có chút vốn riêng. Nhưng không phải hắn tự nhận mình là người thanh cao không để ý chuyện tục vật sa?
Vì thế, hắn cũng không thông chuyện quản lý mấy cái ‘tục vật’ đó.
Trước đây, ví của hắn là giao cho Thúy nhi và Bích nhi quản. Nhưng sau khi Thúy nhi bị đưa đi, Bích nhi thần hồn nát thần tính, chủ động đem tất cả giao nộp lên cho ta quản.
Vì vậy, Lương Thiên Minh cũng không rõ hắn có bao nhiêu tiền, tiền tiêu vặt của hắn cũng chỉ có giới hạn, dùng hết lại về nhà lấy (nhà ở đây là công khoản chung chi tiêu của Lương phủ nhé).
Như vậy, với chút tiền đó, hắn chỉ đủ chi phí an trí một cái tiểu trạch là cùng. Còn tiền chuộc thân cho hoa khôi, ha hả. Khó mà nói à!
Đừng quên, nàng ta đỉnh cái danh hoa khôi trên đầu. Nên theo đó giá cả thị trường cũng sẽ tăng vèo vèo lên tận trời. Muốn chuộc thân, không có một số tiền nặng tay chắc túi là không thể được.
Người xưa nói rất đúng, cái gì càng khó có được càng khiến người ta nhớ mãi không quên, tâm tâm niệm niệm, cũng ghi nhớ nguyên nhân vì sao ta không chiếm được thứ đó.
Và để tránh cho tái phát sinh thì cần phải làm sao để có thể sau này nếu xuất hiện thứ mình muốn liền có thể đạt được.
Nói như vậy, ta thật hy vọng vị tân hoa khôi kia đem tâm Lương Thiên Minh câu chặt một chút, khiến hắn vì không có được nàng mà tim gan cồn cào, ngày ngày khó chịu.
Thông qua đó, để hắn thấy rõ tầm quan trọng của quyền lực và tiền tài.
Nhự vậy, sau này nếu hắn lại không muốn một lần nữa ‘không đạt được thứ mình muốn’ như hôm nay, thì từ bây giờ phải tỉnh lại đi lên, tranh đua lên, cố gắng giành lấy quyền lợi và đem tiền tài nắm vào trong tay mình.
Càng nghĩ, ta càng thấy được, một hòn đá trúng hai con chim, không chuyện gì như chuyện này lại càng diệu hơn, tốt thay!.
Lại nói, chuyện Lương Thiên Minh mê luyến hoa khôi, mọi người đem giấu trụ không cho ta hay. Nhưng ta là vẫn biết, còn lợi dụng nó, xoay chuyển vòng một vòng đem một năm một mười tất cả tin tức nói cho Trương thị nghe.
Quả nhiên, nàng ta vừa nghe nói hắn có tân hoan lập tức bắt đầu xuân thương thu buồn, than thở ỷ ôi, ngày ngày đánh đàn ca thán biểu lộ sự bi thương của người oán phụ.
Ta thấy nàng biểu hiện đúng ý ta muốn như vậy thì rất hài lòng, không những không cản mà còn trợ giúp phát tán.
Ta muốn Lương Thiên Minh nhìn xem, nếu là hắn áy náy hồi đầu chuyển ý, là người tuy có mới, nhưng cũng không quên cũ thức. Như vậy, ta sẽ xem tình hình trợ giúp dẫn đường hắn phát triển sau này.
Nếu là loại có mới nới cũ, vậy thì quên đi.
Ta vẫn là an phận đóng cửa sinh con dưỡng cái, an hưởng vinh hoa phú quý đi thôi.
Hôm nay buồn chán, ta nương tản bộ đi đến trong hoa viên dạo một dạo, vừa ngắm cảnh vừa thư giãn gân cốt.
Ngồi hóng gió dưới mái đình một lúc, thấy không còn sớm ta liền đứng dậy quay trở về.
Trên đường về thì vô tình gặp Trần thị, nàng ta thấy ta lập tức cười giả lả tiến đến, tay nàng vòng lấy tay ta cười không có hảo ý nói:
- Nhị đệ muội là đang muốn trở về đi, tiện đường, để đại tẩu đưa muội.
Nói rồi, nàng ta cũng không cần ta đồng ý hay không, tự quen thuộc bắt đầu nói lên chuyện của Lương Thiên Minh cùng hoa khôi thanh lâu. Nàng ta nói được so thuyết thư càng thêm xuất sắc hấp dẫn, lâm li ướt át, khiến ta không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho nàng sinh không đúng thời.
Nếu là ở hiện đại, với tài ăn nói thêm bớt ăn xén, dặm mắm dặm muối, một mẫu chuyện ngắn chỉ gói gọn trong đôi ba câu thô giản lượt, cũng sẽ được nàng nói thành một bộ tiểu thuyết đình đám bán chạy nhất nhì đấy.
Nhìn nàng lúc này làm ta hoài niệm khoản thời gian lúc mình mới gả vào Lương phủ.
Khi ấy, nàng ta (Trần thị) có bao nhiêu thanh lịch, tao nhã, hiện tại có bấy nhiêu chanh chua, xấu xí, khó coi thực.
Rõ ràng trước đây cũng rất có khí chất thư hương quý phụ, tuy đôi khi cũng có khắc nghiệt hạ nhân chút ít, nhưng vẫn hơn xa hiện tại vô số lần.
Nàng chỉ mới bị trượng phu vắng vẻ hơn hai năm mà hiện tại đã chuyển biến thành ra bộ dạng người đàn bà đanh đá, thích sân si người khác giữa nơi phố phường rồi.
Dù không cố tình đi cảm nhận, ta cũng có thể mười mươi cảm giác được ác ý trong từng câu nói của nàng ta.
Ta nhớ mình cùng nàng chưa từng có chính thức xung đột ích lợi nào. Nhưng hiện tại là sao đây? Ác ý của nàng ấy đối với ta quá rõ ràng. Đây là vì bản thân sống không thuận, nên thấy người khác sống tốt hơn mình liền khiến cho ganh ghét, sân si đến độ sinh ra ác ý lớn đến như vậy sao?
Quả thật không thể hiểu nổi mấy người như nàng ta suy nghĩ cái gì nữa!
Đây chính là cái gọi đạt được niềm vui sướng trên cái đau khổ của người khác đó sao?
Nếu thật nàng ta muốn như vậy, muốn từ ta đạt được sung sướng, vậy phải để nàng ta thất vọng rồi.
Ta cười tủm tỉm đối với Trần thị nói:
- Cảm ơn đại tẩu cho hay. Khi nào tướng công về muội sẽ hướng chàng hỏi chuyện này là như thế nào? Sao lại có người buôn chuyện nói bậy lung tung như thế, quả thật hư thấu!
Mà đại tẩu cũng đừng tin là thật nhé! Không phải đều nói là tin đồn đãi sao? Nhân phẩm tướng công muội còn là tin được. Nhất định là có kẻ ganh tị tài hoa của chàng, nên mới đối với chàng buôn lời không thật, bôi nhọ chàng như vậy.
Nghe ta nói, Trần thị không khỏi ngẩn ra, một chốc sau, nàng trừng mắt hung hăng nhìn ta, nói ta không tin thì thôi, mọi người đều đang ở truyền, không có lửa sao có khói,… rồi vung khăng xoay người lắc mông rời đi.
Ta nhếch môi buồn cười nhìn nàng làm trò hề, thấy bóng lưng nàng khuất hẳn sau một ngõ quẹo thì mới thu lại tầm mắt, tiếp tục mang theo đàn mỹ nhân của ta đi trở về.
Vào phòng, ta ngồi xuống nghỉ ngơi, Thúy Bình rót một ly nước nấu sôi để nguội còn hơi ấm đưa cho ta (vì đang có thai không thể uống trà và những chất kích thích khác).
Ta cầm lấy nhấp một ngụm, sau đó hỏi các nàng:
- Khi nãy những gì Trần thị nói với ta các ngươi có truyền đi ra ngoài không?
Thúy Bình đáp:
- Thưa không có, nãi nãi chưa cho phép chúng em nào dám loạn truyền lung tung ạ. Nhưng là cũng không có căn dặn mấy nha hoàn bên dưới, chỉ sợ lúc này tin tức đã bị truyền đi rồi ạ.
Ta gật đầu hài lòng. Như vậy không mấy chốc tin tức sẽ đến tai bà bà và Lương Thiên Minh.
Nghĩ nghĩ, ta đối với các nàng nói:
- Như vậy, nếu lão phu nhân và tướng công có hỏi các ngươi cứ việc nói hết, không được thêm bớt, có sao nói vậy, rõ chưa?
Hai người Thúy Bình và Thúy Kiều (chỉ có hai người đi cùng ra ngoài dạo, Thúy Ngân và Thúy Trân lưu lại trông viện) đồng thanh đáp: