Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 48: Ngày cuối kỳ nghỉ lễ



Thế giới 1: Trúc mã

Dịch: Slowly

***

Dịp quốc khánh này rất có ý nghĩa với Đặng Uân, đặc biệt là ngày thứ ba. Hôm ấy cô như siêu nhân vậy, hoàn thành được những nhiệm vụ tưởng chừng như không thể.

Mua sắm sách luyện đề, mua sắm đồ dùng điện, đồ gia dụng. Tất cả đều xong xuôi hết. Tuy rằng cái giá phải trả là tiêu gần hết số tiền trúng thưởng lẫn tiền thu từ việc cho thuê ba căn hộ và cả tiền thế chấp, nhưng ít nhất cũng đã nắm trọn vẹn năm căn hộ trong tay.

Cố Nhạc Di giải quyết xong tờ bài thi cuối cùng của môn toán, “Ôi trời ạ, cuối cùng tớ cũng làm xong rồi!”

“Trời ơi, tớ thật không ngờ là mình có thể giải quyết hết chỗ bài tập mà giáo viên bổ túc giao cho, hoàn thành đống bài tập của trường và còn làm thêm cả ít bài tập trong sách luyện đề mà cậu mua cho luôn!”

“Đúng rồi, cậu thấy sao?” Cố Nhạc Di phát hiện Đặng Uân đang mỉm cười thì rất kinh ngạc. Chẳng lẽ nhỏ này đang nghĩ chuyện gì vui vẻ sao?

“Tớ đang nghĩ xem bọn mình sẽ đi đâu để ăn một bữa.” Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng trong chuỗi ngày nghỉ dài hạn, sáng sớm nay Cố Nhạc Di đã nói, hôm nay phải đi ra ngoài ăn bữa tối để chúc mừng.

Đúng đúng, đi ra ngoài làm bữa, “Cậu như thế mới giống một học sinh trung học chứ! Không thì tớ còn thấy cậu giống như chẳng phải bạn cùng lứa tuổi luôn!”

Chẳng giống bạn cùng lứa tuổi, câu này doạ Đặng Uân sợ bắn người. Sao nhỏ này lại nghĩ vậy, chẳng lẽ cô lại sơ hở lớn vậy sao?

“Sau thì tớ cũng ngẫm lại, cũng là bình thường. Rốt cuộc, chị gái cậu cũng là một quái vật thì có thêm một quái vật nhỏ như cậu, tớ cũng không thấy quá kỳ quái.”

Quái vật? Đặng Uân nổi giận, “Gì đấy? Cậu lại dám nói tớ là quái vật à, quá đáng à nha!”

“Thôi được, thu dọn đồ đạc của cậu và mang chúng về trước đã, sau đó hai đứa mình đi ra ngoài ăn cơm.” Đặng Uân giúp Nhạc Di thu dọn đồ đạc.

Nhạc Di quét mắt qua máy tính của nhỏ bạn, “Cậu vẫn còn học chương trình kia hả?”

“Ừ, cũng may lúc trước tớ lanh lợi nên đã download hết xuống.” Lúc ấy Đặng Uân chỉ có một suy nghĩ là, nếu không tải xuống hết toàn bộ thì cô nhất định sẽ hối hận.

Do đó, tranh thủ lúc đi học, Đặng Uân đã tải chương trình kia về. Không ngờ quả đúng như cô nghĩ, thời điểm vào tháng chín, trang web đó đã không còn, không tìm thấy tăm tích.

“Cậu có chưa?” Đặng Uân cho rằng Nhạc Di chưa tải về.

“Tớ có.” Dĩ nhiên cô bạn cũng đã tải, “Tớ cũng không có thời gian lên học.”

“Mỗi ngày đều có nhiều bài tập như vậy, nói thật thì có thể làm đuổi các bài tập của lớp bài tập là tớ đã cố lắm rồi.”

“Lại còn thêm chỗ sách luyện đề này nữa.” Ôi trời đất ơi, Cố Nhạc Di thấy bản thân lại tự đào hố cho chính mình rồi. “Tớ hối hận, tớ thật sự hối hận rồi.”

“Sao tớ lại có thể đua đòi mua nhiều sách luyện đề như cậu thế này?”

“Tớ còn chẳng có thời gian làm nữa.”

“Nhưng mua về rồi thì không thể nào không động đến được, bằng không bố mẹ tớ nhất định sẽ nói tớ lãng phí đấy.”

Cố Nhạc Di thở dài một hơi thật dài, “Tớ thấy cuộc sống thật sự quá gian nan, vì sao ông trời lại muốn đối xử với tớ như vậy?”

“Rõ ràng tớ đã khó khăn nhường này rồi mà.”

“Mình mới học lớp mười thôi!” Nhạc Di cúi đầu, “Tớ cũng không dám tưởng tượng năm lớp mười hai sẽ như nào nữa.”

Nghe cô bạn than thân tiếc phận, Đặng Uân liền ngồi yên tĩnh. Thực ra, cô mới là người buồn bực nhất. Nào có ai học lại cấp ba hai lần, không đúng, lần này còn học lại một lần lớp chín, vẫn là một kiếp khổ nhọc.

Điểm quan trọng là tương lai có còn cần phải trải qua một lần thi đại học nữa không, cô không biết và cũng không dám hỏi.

Đặng Uân cảm thấy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, lúc trở về công ty báo cáo, cô phải hỏi. Hỏi xem liệu có thể chọn lựa nhiệm vụ không, nếu tiếp tục gặp phải dạng nhiệm vụ như vậy thì quả là chẳng muốn nhận.

“Thôi, không nghĩ nữa.” Nhạc Di thở than một hồi xong, “Người ta có thể làm được thì tớ cũng làm được.”

“Tớ mới chỉ học hai lớp bổ túc thôi, có người thế nhưng học tận năm, sáu lớp liền.”

Nhạc Di lại vỗ vai Đặng Uân lần nữa với vẻ hâm mộ, “Có rất nhiều người cũng không biết sẽ hâm mộ cậu bao nhiêu đấy.”

Hâm mộ cô ư? “Hâm mộ tớ không đi học bổ túc à?” Đặng Uân cười khổ. “Lúc thành tích bọn họ vèo vèo vượt qua chẳng phải rất sảng khoái đấy sao.”

“Bọn họ ấy mà, toàn một đám tay vo nắm đấm hầm hè muốn đuổi cổ tớ ra lớp năm.”

“Bọn họ sẽ nghĩ, một đứa không đi học lớp bổ túc như tớ sao lại có thể có thành tích cao ngất như vậy được.” Đặng Uân từng nghe qua câu oán giận của mấy bạn học nào đó.

Cố Nhạc Di đương nhiên cũng từng nghe qua, những người kia chỉ nghĩ nhỏ này không đi học bổ túc thì thích thoải mái như nào là thoải mái như ấy.

Nếu Nhạc Di không gần gũi với Đặng Uân, đương nhiên cũng sẽ nghĩ tương tự. Nhưng bây giờ cô nàng không còn suy nghĩ đó, mấy người kia tưởng là những nỗ lực thầm lặng này thật sự sẽ không bằng mấy kẻ đi học bổ túc sao.

“Đáng ra cậu nên cho bọn họ xem thời gian biểu học tập của cậu.” Cố Nhạc Di cảm thấy là, nếu cầm tờ thời gian biểu này ra chắc chắn sẽ doạ sợ một đám người.

“Vì sao phải cho bọn họ xem?”

“Kế hoạch học tập của họ có khi còn khủng bố hơn cả tớ.” Đặng Uân chẳng muốn cùng chung kế hoạch học tập của mình với người khác.

Không đúng, không phải là chung mà là đơn phương chia sẻ.

“Mẫn Vận Trí ngày thường đều một giờ mới ngủ, nếu thứ sáu, thứ bảy thì phải hai giờ sáng.”

“Cậu nói xem, có ít người nghỉ ngơi muộn như thế không?” Đặng Uân thả ra một tin tức lớn.

“Ông nội tớ bảo là, là ông cậu ta hỏi ông thì có nhắc đến.” Tin tức này chắc chắn là thật, hoàn toàn không cần nghi ngờ gì.

Trời đất ơi, không thể nào, Cố Nhạc Di sợ ngây người, “Mẹ ơi luôn, bảo sao tớ hơn mười một giờ đi nghỉ ngơi, bố tớ vẫn còn bảo là tớ nghỉ sớm.”

Cơ thể Nhạc Di run rẩy, “Thế đến mười hai, bọn họ định mấy giờ đi ngủ chứ?”

“Có lẽ là hai giờ, cũng có thể là ba giờ.”

“Đều là hướng tới việc đi vào lớp chọn mà.” Đặng Uân cũng không chắc chắn lắm.

“Thực ra, qua kỳ thi giữa kỳ này, bọn mình cũng cần tăng tốc.” Mấy hôm nay, Đặng Uân cũng đã lật xem thành tích kỳ thi giữa kỳ của lớp mười một và lớp mười hai rồi.

“Nếu chúng ta không vào lớp chọn vào kỳ chia lớp năm mười một thì trên cơ bản là không có duyên với lớp chọn.” Đặng Uân hít sâu một hơi.

Tuy rằng là một tin không tốt, tuy rằng cũng từng hối hận vì sao bản thân không đi tra trước. Nếu đã từng chuẩn bị trước thì có phải sẽ không cần lo lắng nhiều như này không?

Chẳng qua nghĩ lại, cô cũng điều tra một phen, ít nhất biết bản thân không còn đường lui nào nữa. Cô cần phải vào được lớp chọn vào kỳ chia lớp.

Cố Nhạc Di thật cẩn thận ngẩng đầu và nhìn vào mắt Đặng Uân, “Tiểu Uân à, tớ thấy năng lực của tớ không thể nào vào lớp chọn được đâu.”

“Tớ, tớ thấy áp lực lớn lắm.”

“Có đôi khi tớ còn nằm mơ, lúc thi đại học tớ để giấy trắng luôn.”

Cố Nhạc Di cũng không hiểu sao mình lại nằm mộng như thế. Nhưng những giấc mơ ấy không phải chỉ lần một lần hai, chúng đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần rồi.

Đặng Uân im lặng. Cô có thể nói gì đây? Bắt nhỏ bạn mình, cậu nhất định phải cố gắng tranh thủ? Có lẽ trong mắt họ, Nhất Cao là trường phổ thông lợi hại nhất, nhưng nhìn toàn tỉnh, đưa mắt ra cả nước, không biết Nhất Cao xếp hạng thứ bao nhiêu.

Có lẽ tương lai quan trọng, nhưng khả năng thừa nhận của tâm lý của bản thân lúc này lại không ư?

“Thả lỏng đi, đừng ép mình gồng quá, chúng ta đi ra ngoài ăn nào.” Đặng Uân ôm chặt lấy cô bạn của mình với mong muốn có thể san sẻ bớt cảm xúc của nhỏ phần nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.