Những người xung quanh phải đi lớp bổ túc tiếp tục đến lớp bổ túc, Đặng Uân tiếp tục dựa theo kế hoạch của cô mà tiến hành. Dù sao đối với cô mà nói, dựa vào kế hoạch ban đầu, vào đại học C tuyệt đối không vấn đề.
Sau khi Đặng Hàm biết được chuyện này từ miệng của ông bạn đồng nghiệp cũ, ông cụ còn cố ý tìm Đặng Uân nói chuyện.
Đặng Uân ngồi trước mặt Đặng Hàm với tâm trạng nghi ngờ. Sao đang yên ổn mà ông nội lại tìm mình nói chuyện? Nhìn ông nội có vẻ đắn đo, nhưng rốt cuộc là gặp chuyện gì khó khăn, không phải là Đặng Phàm và Dư Tư Kỳ cãi nhau đấy chứ?!
Sau khi tiền lương của vợ chồng họ tách ra dùng riêng, Dư Tư Kỳ cũng không cãi nhau với Đặng Phàm nhiều, ban đầu họ còn che giấu, bây giờ Dư Tư Kỳ cũng trực tiếp gọi cho bố mẹ chồng, than phiền với bọn họ Đặng Phàm đáng ghét như thế nào.
Đừng nói là hai người họ cảm thấy Đặng Phàm và Dư Tư Kỳ tiếp tục thế này không tốt nên muốn điều chỉnh một chút chứ?
Sau khi Đặng Hàm nhấp một hớp trà: "Ông cũng nghe nói rồi, trong lớp không ít người đăng ký, nếu không..."
Hóa ra là vì chuyện này, mấy ngày trước không nghe ông nội nói gì, cô còn tưởng là cho qua. Không ngờ, ông lại nhắc tới vào lúc này, ngay mấy hôm đang khó xử này.
"Cháu không muốn tham gia lớp bổ túc."
"Cơ sở cháu chưa ổn định. Trước khi có cơ sở ổn định, cháu không muốn tham gia lớp bổ túc."
"Hơn nữa, cháu nghe Nhạc Di nói rồi. Bạn ấy tham gia lớp Olympic toán, vẫn xem là lớp nhỏ, cũng có mười người."
"Một tiết học xung chỉ có sáu mươi phút, thầy cơ bản là còn không tới, chỉ giảng đề và ra đề cho các bạn ấy."
"Thế chẳng bằng cháu tự mua sách bài tập làm!"
Sau khi Đặng Uân nghe Cố Nhạc Di kể chuyện đi học ở lớp bổ túc, cô hoàn toàn không có hứng thú, như thế có khác gì để cô ở nhà một mình tự giải đề đâu?
"Với cả còn tốn thêm thời gian đi lại nữa ạ."
"Cháu nghĩ một chút thì vẫn thôi ạ." Đặng Uân bày tỏ, thời gian rất quan trọng với cô.
"Nhưng mà cháu không tham gia lớp Olympic toán?" Đặng Hàm biết, kì thi tháng này thành tích của Đặng Uân bị thụt lùi.
"Bị tụt vài hạng, cháu biết."
"Nhưng mà cháu có lòng tin!" Đặng Uân biết vấn đề của mình ở đâu, "Vào quốc khánh này, cháu định đến thành phố C một chuyến!"
"Đến thành phố C?"
"Dạ, cháu muốn đi mua một ít sách bài tập." Chủ yếu là nhà bên kia cũng sửa xong rồi, Đặng Uân muốn đi mua vật dụng và đồ điện trong nhà, sau đó liền có thể cho thuê.
Vừa nghĩ tới có thể có thêm tiền thuê của hai căn hộ nữa, trong lòng Đặng Uân vô cùng vui vẻ. Chẳng có ai không thích tiền cả, đặc biệt là lập tức liền có mấy chục ngàn đồng tiền tới tay.
"Quay về trong ngày ạ." Đặng Uân bày tỏ sẽ không qua đêm ở thành phố C.
Ông cụ suy nghĩ một chút: "Được, cháu đi đi, trong người cháu còn có tiền chứ?"
"Còn ạ, tháng này hai ngàn, cháu mới tiêu sáu trăm." Mặc dù cũng được coi là con nhà có điều kiện, nhưng cũng không thể tiêu xài lung tung.
"Bảy trăm?" Đặng Hàm không kìm được chau mày, "Có phải hơi ít không?"
"Rất đủ rồi ạ, cháu ăn trưa ở ngoài còn có điểm tâm nữa."
"Trong nhà cái gì cũng có, ông và bà nội cũng mua rồi!" Đặng Uân bày tỏ, thật sự không có chỗ cần tiêu đến tiền.
"Cháu không uống một cốc gì gì đó?" Đặng Hàm suy nghĩ một chút, "Bây giờ các nữ sinh đều rất thịnh hành uống gì mà trà sữa gì đó sao? Sao cháu không uống trà sữa?"
Gì cơ? Uống trà sữa? Uống rồi chuẩn bị mập sao? Đặng Uân lắc đầu: "Cháu không thích ạ."
"Quá ngọt." Cô giải thích thêm một câu.
Nhất định phải kiểm soát cân nặng thật tốt, không thể quá mập, nếu không cô phải tự mua quần áo, vậy phải tốn rất nhiều tiền.
Hơn nữa, nếu như đợi tết Dư Tư Kỳ quay về trông thấy cô, phản ứng đầu tiên là mập rồi làm sao đây.
Đặng Uân cũng có thể nghĩ ra bà ấy sẽ dùng các loại lời nói để đả kích cô. Tóm lại là vẫn phải giữ dáng mình ở hiện tại mới được.
"Hơn nữa trà sữa mặc dù được gọi là trà sữa, nhưng cháu nghe nói là nó được pha chế từ bột kem không sữa. Cháu không thích thế, cháu thích uống sữa bò."
"Hơn nữa, nếu muốn uống trà sữa chẳng lẽ cháu không biết tự mình làm ạ? Chỉ là sữa bò thêm hồng trà vào, cháu làm cũng không đắt như thế."
"Bà nội, cháu với bà uống trà sữa, bà thấy thế nào?" Đặng Uân đột nhiên có hứng thú.
Phương Tử Tuyền cũng nghe ông cụ nhắc đứa trẻ nhà ông uống trà sữa gì đó, cũng khá tò mò: "Cháu biết làm hả?"
"Còn không phải nấu hồng trà chung với sữa bò sao ạ?" Đặng Uân cũng chỉ biết sơ sơ.
Nếu đã nghĩ tới rồi thì lập tức bắt tay vào làm, dù sao nguyên liệu cũng có sẵn trong nhà.
Đặng Uân nhanh chóng bắt đầu nấu trà sữa, mà bà nội thì ở bên cạnh nhìn.
"Thật sự là sữa bò thêm hồng trà vào nấu, dễ như thế sao?" Phương Tử Tuyền mặt đầy nghi hoặc: "Bà nghe nói một ly trà sữa rất đắt, phải mấy chục tệ!"
"Đó là bọn họ muốn kiếm tiền ý ạ!"
"Thật ra thì bà ạ, nếu chúng ta tự làm giá cả cũng không rẻ." Đặng Uân phân tích từng cái cho bà nội, sữa bò bao nhiêu tiền, hồng trà bao nhiêu tiền.
Phương Tử Tuyền cũng tính như thế, "Là cần nhiều tiền thế sao?"
"Vốn dĩ bà còn nghĩ một ly trà sữa sao đắt như thế. Bây giờ thì biết rồi, hoá ra là tốn nhiều tiền như vậy."
Đặng Uân cười, trà sữa nấu xong rót ra ba ly.
Đặng Hàm dù ở phòng khách đọc sách, nhưng cũng rất mong chờ trà sữa, thấy trà sữa Đặng Uân bưng ra.
"Ồ, cái màu này!"
"Đúng vậy ạ, có điều cháu nấu không ngon như ở ngoài tiệm."
"Hình như cho nhiều lá trà quá." Đặng Uân cũng là sau khi bỏ hồng trà vào sữa mới nhớ ra vấn đề mấu chốt nhất.
"Vị trà hơi nặng!" Đặng Hàm uống một hớp, sau đó nhiu mày: "Không được ngon lắm."
"Đúng, ngoài tiệm ngon hơn nhiều!"
"Cháu thấy trên mạng có người tự mình làm, cho dù bất kể có điều chỉnh tỉ lệ trà và sữa như thế nào cũng không ngon như ngoài tiệm." Đặng Uân uống một ngụm, không ngừng than trà sữa mình làm kém bao xa so với ngoài tiệm.
"Sau này cháu muốn uống thì cứ ra ngoài mua." Đặng Hàm nén giận, chờ sau khi trà sữa không còn nóng nữa, một hơi uống cạn.
"Sau này chúng ta cũng không làm nữa!" Ánh mắt của ông cụ muốn bao nhiêu khinh bỉ thì có bấy nhiêu.
"Ông vẫn nên uống trà của ông thì hơn." Trà so với trà sữa thì ngon hơn không biết bao nhiêu.
Phương Tử Tuyền rất dứt khoát, không ngon thì không uống, bà cụ sẽ không để mình chịu thiệt.
"Đồ uống yêu thích của thanh niên." Nhìn Đặng Uân chậm rãi uống, bà cụ cũng tưởng rằng cô không thích: "Cháu kông muốn uống thì không cần uống đâu."
"Không sao, cháu cảm thấy vẫn được ạ." Đặng Uân chỉ coi đó là thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn.
Cô đang suy nghĩ đồ điện và đồ dùng trong nhà phải đi tới chỗ kia mua. Tiệm gia dụng gia đình trong thành phố sẽ không cân nhắc, giá quá đắt, bản thân não bị úng nước mới suy nghĩ đến đó mua.
Cũng không biết chỗ nào có đồ dùng trong nhà giá rẻ để mua nữa, tốt nhất là chợ sỉ các đồ dùng lớn.
Tốt nhất là gần thành phố C, như vậy có thể sau khi Đặng Uân đi xem thì thông báo với Vương Đống đang ở thành phố C nhận là có thể đi lắp đặt giúp cô luôn.
Quả đúng là cần cảm ơn Vương Đống. Đặng Uân nghĩ đến, ngày quốc khánh này đi có nên đưa cho anh ta một bao lì xì không. Trời nắng nóng như vậy thật sự là làm phiền anh ta, chạy công trường cả ngày. Ngày cả đối với chính căn nhà của bản thân, rất nhiều người còn không được nghiêm túc như thế.