Triệu Hinh Doãn hít thở thật sâu, đem không khí lấp đầy khoang ngực mình tự nhủ tất cả chỉ là ảo giác sau đó lần nữa mở mắt ra nhìn năm người bạn đang nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc. Triệu Hinh Doãn không cách nào để diễn đạt nhưng thứ mà cô nhìn thấy trước mắt với năm người kia, lần đầu tiên Triệu Hinh Doãn phát hiện những ngôn từ trong văn học vô dụng đến vậy.
Triệu Hinh Doãn nhìn thấy thứ gì?
Vừa rồi khi Triệu Hinh Doãn mở mắt ra, đèn điện xung quanh đã tắt để lại một không gian chìm trong bóng tối sau đó từ trong khoảng không tối hù kia xuất hiện những cặp mắt màu đỏ khác thường lơ lửng xuất hiện giữa không trung,Triệu Hinh Doãn nhìn những đốm sáng màu đỏ kia đang càng lúc càng tiến gần đến bọn họ liền có cảm giác những thứ đó chính là những cặp mắt chất chứa nỗi thèm khát sinh khí phát ra từ người sống.
- Hinh Doãn!- Cậu bạn lúc nãy dẫn đầu cả nhóm bước vào tiến đến bên cạnh Triệu Hinh Doãn vẫn đứng ngốc khẽ gọi.
- Vương... Bách Quân, tớ... - Triệu Hinh Doãn trong cái bóng tối lờ mờ có vài tia sáng từ đèn pin nhìn thấy gương mặt điển trai của Vương Bách Quân, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy.
- Để tớ dẫn Hinh Doãn, Thi Thi cậu đi cùng Trần Giai Kỳ nhé.- Vương Bách Quân không đáp lời Triệu Hinh Doãn, chỉ đưa bàn tay ấm nóng của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Triệu Hinh Doãn, nghiêng người đỡ lấy thân thể đang theo xu hướng chao đảo của cô, điềm đạm không chút hoảng loạn nói với Thi Thi.
Thi Thi gật đầu buông bàn tay đã bị Triệu Hinh Doãn nắm chặt đến mức có cảm giác đau nhói, nếu có nơi này có thêm một chút ánh sáng thì Thi Thi sẽ nhìn thấy quanh cổ tay mình đã ửng lên một vòng hằn màu đỏ.
Vương Bách Quân kéo tay Trần Hinh Doãn lần nữa tiến lên phía trước dẫn đường cho mọi người, Vương Bách Quân bình thản bước đi bao nhiêu thì Triệu Hinh Doãn càng căng thẳng bấy nhiêu, Vương Bách Quân có thể bình tĩnh không sợ hãi bởi vì anh không nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt, còn Triệu Hinh Doãn thì ngược lại, cô nhìn thấy Vương Bách Quân đang nắm tay cô đạp lên nền đất lạnh lẽo đi lướt qua cả một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ, cả đám chúng nó có đôi mắt đỏ như máu đang từng giây từng khắc muốn tiến đến giết chết bọn họ.
- Đừng để chúng nó biết cậu có thể nhìn thấy!- Vương Bách Quân hạ thấp âm lượng chỉ đủ để Triệu Hinh Doãn và mình nghe thấy.
- Cậu... - Triệu Hinh Doãn kinh ngạc nhìn Vương Bách Quân.
Thì ra không phải chỉ có mình cô nhìn thấy những việc này, mà Vương Bách Quân cũng nhìn thấy. Triệu Hinh Doãn có chút ngờ vực trong lòng, một con người bình thường nhìn thấy những việc này làm sao lại có bộ dạng bình thản như vậy, lẽ nào Vương Bách Quân... Vừa nghĩ đến đây Triệu Hinh Doãn lại tiếp tục nuốt xuống một ngụm khí lạnh, cô cúi đầu bước chân chùng lại không muốn đi theo Vương Bách Quân nữa.
Người đưa ra ý tưởng chụp ảnh này là Vương Bách Quân, người chọn địa điểm chụp hình là Vương Bách Quân, còn có Vương Bách Quân hình như đối với đám quái vật hình thể ghê tởm cùng đôi mắt đỏ như máu kia có không hề có một chút phản ứng khác thường. Nếu như suy nghĩ của Triệu Hinh Doãn đúng thì Vương Bách Quân đang giấu bọn họ làm một việc gì đấy, mà việc này có thể còn liên quan mật thiết đến khu chung cư cũ này.
- Cậu biết nơi này có vấn đề, sao còn đưa mọi người tới đây?- Triệu Hinh Doãn siết chặt nắm đấm, nhịn xuống những lời chất vấn trong bụng cố gắng không để những con quái vật mà cô nhìn thấy trước mặt ảnh hưởng đến mình mở miệng lạnh lùng hỏi.
-...
Triệu Hinh Doãn cảm thấy ở đâu đó không đúng cho lắm, sáu người bọn họ đang ở trong một không gian kín, như thế nào tiếng bước chân vang đến lại nhỏ như thế, tiếng vang kia tựa hồ chỉ có nhiều nhất là hai người đang bước đi. Triệu Hinh Doãn cảm thấy không an tâm liền quay đầu nhìn ra phía sau, chỉ là đập vào mắt cô không phải là bốn người bạn còn lại mà chỉ là một khoảng không gian đen ngòm, bốn con người lúc nãy vừa đi phía sau cô cùng Vương Bách Quân hiện tại lại như hơi nước bốc hơi không một tiếng động.
- Có phải cậu cũng không phải... Là con người?- Triệu Hinh Doãn nhìn bóng lưng Vương Bách Quân phía trước cả cơ thể túa ra một trận mồ hôi lạnh, cắn chặt răng lắp ba lắp bắp hỏi.
-...
Triệu Hinh Doãn cảm nhận được độ ấm từ bàn tay Vương Bách Quân giảm dần, bàn tay vừa rồi nóng ấm thì hiện tại lại lạnh lẽo như thể một cái xác đã được ướp lạnh. Bước chân Vương Bách Quân chậm lại sau đó dừng hẳn, cả cơ thể Vương Bách Quân cứ như thế mà đứng bất độn. Đám quái vật mà Triệu Hinh Doãn nhìn thấy vẫn cứ như không phát hiện ra hai người ở chỗ kia có vấn đề, chỉ chuyên tâm lơ lửng bay qua bay lại dùng đôi mắt thèm khát sinh khí mà nhìn hai người.
- Hinh Doãn đừng nói bậy!- Vương Bách Quân không buông tay Triệu Hinh Doãn chỉ hơi xoay người liếc mắt nhìn cô gái nhỏ hai mắt đã đỏ hoe, gương mặt trắng bệch như không có một giọt máu.
- Vậy Thi Thi, Trần Gia Kỳ còn có Lâm Lam và Lâm Hi nữa, bọn họ đâu rồi?- Cổ họng Triệu Hinh Doãn nghẹn lại, giọng nói có chút nức nở nhìn Vương Quân Bách. Giờ phút này Triệu Hinh Doãn dường như quên mất bản thân cô đối với ma quỷ có một nỗi sợ hãi tột cùng, cô ngẩng đầu nhìn Vương Quân Bách ánh mắt chứa đầy sợ hãi cùng đầy oán giận.
- Hinh Doãn, phía trước có người đang đợi cậu... Người kia đợi cậu rất lâu rồi, cậu không muốn gặp sao?- Vương Bách Quân không đáp lời Triệu Hinh Doãn, ánh mắt anh có chút u ám nhìn Triệu Hinh Doãn.
Ánh mắt kia khiến dũng khí vì mất đi bạn bè của Triệu Hinh Doãn vừa dâng lên đã bị tụt xuống, trong ánh mắt đen nhánh kia Triệu Hinh Doãn có thể nhận ra sự ẩn nhẫn cùng bất lực, nó như thể muốn chạy trốn nhưng không cách nào chạy trốn được, nó cũng có thể như bị kiềm hãm không thể nào để người khác nhìn thấy thật ra nó đang nghĩ gì. Triệu Hinh Doãn bất giác cảm thấy bản thân bị kiềm hãm trong đôi mắt đen kia, bất tri bất giác mà bước chân theo Vương Bách Quân đi sâu xuống phía dưới tầng hầm.
Một đường đến đây Triệu Hinh Doãn biết bản thân đã không còn ở trong khu chung cư Thanh Mai nữa, nơi này đã là một khoảng không gian khác. Càng tiến sâu xuống phía dưới Triệu Hinh Doãn phát hiện đám quái vật mắt đỏ càng ngày càng ít, thay vào đó là những thứ có hình dáng rõ ràng hơn một chút, Triệu Hinh Doãn có thể nhìn thấy thứ kia có dáng vóc hơi giống con người, chỉ là tứ chi của nó dài hơn gấp đôi con người bình thường, đầu móng tay còn có những móng vuốt dài như móng vuốt thú dữ, khuôn mặt vặn vẹo khó nhìn, từ người chúng phát ra một luồng khí đen hôi thối. Chúng nó lờ đờ như những các xác không hồn, cứ như thế vất va vất vưởng đi ở bên đường.
- Hinh Doãn lát nữa có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu nhất định cũng đừng để đối phương biết mình có thể nhìn thấy hắn. Chỉ cần cậu không để lộ ra hắn dù giỏi đến đâu đi nữa cũng không cách nào làm tổn thương đến cậu!- Vương Bách Quân dẫn theo Triệu Hinh Doãn đi hết một hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa thang máy.
-...
- Hinh Doãn tin tưởng tớ có được không, tớ đối với cậu không có ý xấu vậy nên cậu đừng nhất định phải tin tớ!- Vương Bách Quân hai tay đặt lên vai Triệu Hinh Doãn đang dùng thứ ánh mắt ngờ vực mà nhìn mình, cố gắng hết sức điều chỉnh tâm tình như kiến bò trong lồng ngực kiên nhẫn cùng cô nói mấy lời kia.
- Dựa vào đâu mà tớ phải tin cậu? Cậu đưa bọn tớ vào một nơi quái dị như thế này, trên đường còn làm lạc mất mọi người... Nơi này ngoài tớ là con người ra thì chẳng còn ai là bình thường, nói xem tớ làm cách nào có thể tin tưởng cậu trong khi cậu là người đẩy bọn tớ vào bước đường này?- Nước mắt nóng ấm rơi xuống trên gương mặt Triệu Hinh Doãn, cô không dám tin Vương Bách Quân, người bạn vốn thân thiết hiện tại lại quá xa lạ đối với cô.
Vương Bách Quân mà cô biết tuyệt đối sẽ không đẩy mọi người vào nơi không an toàn, càng không phải là con người có ánh mắt đen tối u ám như lúc nãy. Trong trí nhớ của cô Vương Bách Quân luôn luôn là người đáng tin nhất trong nhóm, tuy anh có chút lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp, anh nào cũng sẽ quan tâm đến những thành viên trong nhóm, nắm rõ tính cách của mọi người. Anh sẽ là người cắt ngang những cuộc tranh cãi đầy vô lý giữa cô và Lâm Hi, là người sẽ cùng Lâm Lam cùng Trần Giai Kỳ bàn bạc về những mẹo chụp ảnh quay phim như thế nào cho phù hợp nhất. Còn Vương Bách Quân không có độ ấm trước mắt này, Triệu Hinh Doãn không có cảm giác quen thuộc, càng không có cảm giác đáng tin tưởng.
- Hiện tại tớ không có cách nào giải thích rõ ràng cho cậu... Nhưng cậu nhất định phải tin tớ... - Vương Bách Quân bất đắc dĩ nhìn Triệu Hinh Doãn, bộ dáng có rất nhiều lời muốn nói cuối cùng lại chỉ quy lại có vài câu ngắn gọn. Vương Bách Quân vừa muốn lập lại những lời vừa nãy để Triệu Hinh Doãn có thể nhớ kĩ, ai ngờ vừa liếc mắt Vương Bách Quân đã nhìn thấy số hiện trên bảng tháng máy bắt đầu nhảy nhót, đèn điện nơi bọn họ đứng cũng tự động bật sáng.
Triệu Hinh Doãn sợ hãi nhìn bóng đèn trên trần không ngừng chớp tắt theo quy luật, những con quái vật hình người kia đã biến mất, cô lại lần nữa nhìn thấy bản thân đứng trước hành lang có cửa thang máy đang nhảy số lộn xộn trên màn ảnh.
- Chuyện gì vậy?- Triệu Hinh Doãn ngấp gáp quên cả bản thân đang khóc chỉ có thể mở to mắt nhìn Vương Bách Quân.
- Suỵt... Đừng quan tâm.- Vương Bách Quân không biết từ đâu rút ra một tấm khăn hỉ nhanh tay phủ lên đầu Triệu Hinh Doãn.
Tầm mắt Triệu Hinh Doãn bị lớp khăn hỉ trước mặt che đi không cách nào nhìn thấy những việc đang diễn ra bên ngoài. Nhìn màu đỏ của lớp khăn hỉ đung đưa trước mắt, Triệu Hinh Doãn mới nhớ ra bản thân đang vận hỉ phục tân nương cổ trang, trên đầu còn đội một cái mũ phượng thật nặng.
Triệu Hinh Doãn nghe thấy tiếng thang máy kêu ting một cái sau đó mở ra, Vương Quân Bách đưa tay nắm lấy tay Triệu Hinh Doãn dìu cô bước vào trong thang máy đầy khí lạnh. Trong lòng cô hiện tại có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, giả như người đang chờ cô trong miệng Vương Bách Quân là ai? Còn có người kia vì sao lại ở nơi đáng sợ này chờ cô? Và vì lý do gì mà cô lại nhìn thấy những thứ người thường không nhìn thấy.
Cảm giác thang máy không ngừng chuyển động lên xuống, vì mang giày đế bồn kiểu cổ trang nên Triệu Hinh Doãn không cách nào đứng vững được chỉ có thể vận hết khí lực bám vào cánh tay lạnh lẽo của Vương Bách Quân bên cạnh, tiếng hít thở gấp gáp của cô giờ phút này cũng có thể nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Quá im lặng, im lặng đến mức Triệu Hinh Doãn cảm thấy đáng sợ hơn một loạt sự kiện vừa rồi, không phải ông bà ta thường có câu " Dưới mặt nước hồ yên ả, thường là từng đợt sóng ngầm dữ dội " đó sao, không khí càng im lặng Triệu Hinh Doãn càng sợ hãi.
Thang máy cứ điên loạn lên xuống một hồi sau đó mới chịu dừng lại, Vương Bách Quân đem hai tay Triệu Hinh Doãn xếp thành kiểu chắp tay phía trước, bây giờ dáng đứng của Triệu Hinh Doãn thẳng tắp, đúng với tiêu chuẩn sắp thực hiện nghi lễ trong các nghi thức cổ xửa. Tiếng ting đặc trưng khi thang máy mở cửa vang lên trong không khí đắc quánh, Triệu Hinh Doãn không nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe thấy và cảm nhận được. Từ cửa thang máy có người đang chậm rãi bước vào.
- Bổn vương còn tưởng là ai, hóa ra là một tân nương tử... - Bước chân người kia dừng lại trước mặt Vương Bách Quân cùng Triệu Hinh Doãn.
Triệu Hinh Doãn khẽ liếc mắt thông qua khe hở phía dưới khăn hỉ nhìn thấy chân người kia, nghe giọng nói vừa rồi người trước mặt cô ắt hẳn là một nam nhân. Giọng nói kia còn có phần quen thuộc, vừa nghĩ tới đây trong đầu Triệu Hinh Doãn đã hiển lên một gương mặt. Đang mãi suy nghĩ thì khăn hỉ trên đỉnh đầu đột nhiên bị kéo lên, Triệu Hinh Doãn không kịp nghĩ nhiều chỉ có thể điều chỉnh ánh mắt cho nó trở nên tự nhiên nhất có thể sau nhìn thẳng tắp về phía trước.
Một khuôn mặt điển trai xuất hiện trước mắt Triệu Hinh Doãn, ánh mắt đó, khoang miệng đó, còn có cánh mũi đó tất cả đều giống đến mức như thể được đóng khuôn mà thành, nam nhân trước mắt vận một thân y phục màu đỏ, tóc dài phía sau được y tùy tiện dùng một dải lụa màu đỏ cột hờ hừng, ánh mắt nam nhân cũng là tối đen tựa hồ không thể nhìn thấy y đang nghĩ cái gì. Triệu Hinh Doãn hiện tại nếu có thể động đậy nhất định sẽ quay sang nhìn Vương Bách Quân, để bản thân cô xác nhận một chút xem có phải hai người này là một người hay không? Nhưng tiếc rằng hiện tại Triệu Hinh Doãn chỉ có thể giả vờ giả ngốc ngây người nhìn gương mặt giống y đúc Vương Bách Quân trước mắt. Tuy nhiên nếu lúc này Triệu Hinh Doãn xoay người cô nhất định sẽ phát hiện ra Vương Bách Quân đã bốc hơi giống như bốn người Thi Thi, Trần Giai Kỳ, Lâm Lam và Lâm Hi, trong thang máy hiện giờ chỉ còn lại có cô cùng nam nhân xa lạ kia.
Nam nhân kia dường nhìn thấy cô thì hình như cũng không kịp phản ứng, y không giống Triệu Hinh Doãn phải giả vờ ngây ngốc mà là y ngây ngốc thật, y cứ như thế nhìn chằm chằm Triệu Hinh Doãn không chớp mắt, trong đôi mắt đen của y như thể xuất hiện một tia sáng kì quái, khóe môi mỏng hồng hào bất giác nâng lên một đường cong đầy thỏa mãn.
- Tư Tư... Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi... - Y đưa tay muốn chạm lên gương mặt Triệu Hinh Doãn.
Triệu Hinh Doãn bị bàn tay lạnh giá kia của y chạm đến liền cảm thấy cả thân thể đều lạnh, tay của nam nhân này so với Vương Bách Quân vừa rồi còn lạnh hơn gấp hai gấp ba lần, Triệu Hinh Doãn cố gắng dùng hết sức lực mình có cố gắng không để bản thân run lên. Dây thân kinh của Triệu Hinh Doãn nhất định đã biến thành thép rồi, không biết vì quá sợ hãi hay là cô thật sự không sợ nữa mà cả người đều cứng đờ ra như một pho tượng đá.
- Tư Tư, nàng không nhìn thấy ta sao? Là ta... Là ta đây mà sao nàng lại không nhìn thấy ta?- Nam nhân không nhận được phản ứng nào từ nàng sắc mặt liền biến đổi, từ tràn đầy hi vọng rồi lại tràn đầy thất vọng.
Nam nhân lùi về phía sau mấy bước, đột nhiên y nở bật cười thật lớn. Triệu Hinh Doãn nhịn không được cảm thán trong lòng, nam nhân này thật sự là quỷ sao, cũng quá là đẹp trai đi dù y mang khuôn mặt không khác mấy so với Vương Bách Quân, song nàng vẫn cảm thấy nam nhân trước mặt có gì đó rất khác biệt, tỉ như nơi y có một sự kiêu ngạo không sợ trời đất nhưng cùng đầy bi thương.
- Xem ra lần này lại nhầm rồi... - Nam nhân cười đến nước mắt trong mắt trào ra ở khóe mắt hẹp, y vung tay ném khăn hỉ lên không trung, tấm khăn hỉ như có linh hồn chuẩn xác rơi xuống phủ lên đầu Triệu Hinh Doãn.
Tiếng bước chân rời đi, tiếng ting của thang máy lại vang lên, thang máy lần nữa điên cuồng lên xuống không có quy luật.