Cô đưa anh đến một nhà hàng sang trọng đã được đặt trước.
Lăng Tiêu bước xuống xe với diện mạo điển trai của mình đã nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt hướng đến. Cô bĩu môi, biết vậy đã không chờ anh tắm và thay đồ sạch sẽ mà cho mặc luôn bộ đồ cũ đi làm cả ngày cho rồi. Chỉ mới ăn diện một chút đã câu hồn biết bao thần trí của các chị em, đúng là họa thủy!
Dù nghĩ là thế nhưng trong lòng vẫn có chút thỏa mãn khi người mà những người kia đang âm thầm mong ước lại chính là chồng của mình khiến bước chân cô nhấc lên cũng thấy tự tin và vững vàng hơn.
Sắc xuân tràn đầy trên gương mặt tươi tắn, cô đưa tay về phía anh, nói:
“Ông xã, em có thể mời anh một bữa không?”
Lăng Tiêu làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ và hành động đánh dấu chủ quyền này của cô? Anh bật cười vui vẻ, ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn đến ai ngoài cô.
“Rất sẵn lòng!” Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô, cùng nhau sánh vai bước vào bên trong với biết bao những ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo.
Người đàn ông nam tính chững chạc trong bộ đồ vest, người nữ yêu kiều trong bộ váy xinh đẹp. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô khuôn buông, che chở người con gái mình yêu trước mọi sự tổn thương.
Dưới ánh nến lung linh huyền ảo, ăn bữa tối lãng mạn với người mình yêu. Anh đang đón chào tuổi mới với niềm hạnh phúc ngọt ngào hơn bao giờ hết.
“Bà xã, cảm ơn em về ngày hôm nay!”
Cô ngồi đối diện tủm tỉm nhìn anh cười, ý vị sâu xa nói: “Anh nghĩ đã kết thúc rồi sao?”
Lăng Tiêu bất ngờ nhưng nhiều hơn vẫn là mong chờ.
“Bà xã còn gì muốn tặng anh nữa sao? Anh… nên nhắm mắt lại không?” Anh vừa nói xong đã nhắm mắt và trườn người về trước, như trái ngọt mời gọi người ta hái.
Bờ môi anh hơi chu ra, chờ đợi cô sẽ trao cho mình một nụ hôn. Nhưng vài giây trôi qua vẫn chẳng có động tĩnh gì, anh ti hí mở mắt thì thấy ngay khuôn mặt đang nén ý cười của cô. Lăng Tiêu xụ mặt, ấm ức tố cáo cô.
“Em không hôn tôi! Em vậy mà không hôn tôi! Bà Mặc, em nói đi, có phải em hết thương tôi rồi không? Trái trái tim của em không còn chỗ cho tôi nữa chứ gì? Có phải… có phải trong trái tim em đã có người đàn ông khác rồi không?”
Điềm Nhiên: “…”
Lăng Tiêu tự nhiên tiếp tục trườn sát người về phía cô hơn, hận không thể bỏ cái bàn ở giữa đang ngăn cách hai người. Nếu là bình thường, cô tất nhiên sẽ nhanh chóng dỗ dành anh nhưng mà hôm nay… cô lại nổi lên tà tâm muốn trêu chọc người đàn ông này.
“Hả! Ông xã, sao anh lại biết trong tim em đã có thêm người đàn ông khác? Xin lỗi anh nhiều lắm ông xã, em yêu anh nhưng… cũng yêu cả người đấy.”
Khuôn mặt Lăng Tiêu xám đen, ánh mắt tổn thương và đau lòng như chú cún lớn bị bỏ rơi. Cô hay rồi, bây giờ đủ lông đủ cánh, đủ bản lĩnh rồi nên muốn bắt nạt anh!
“Em thay đổi rồi bà xã à!”
Cô bật cười thành tiếng, đến bây giờ mới nghiêng người qua hôn lên môi anh một cái rồi nhanh chóng rời đi như chuồn chuồn đạp nước.
“Em yêu anh, yêu cả Lăng Ngư nhà mình nữa!”
Anh nghe vậy thì khoé miệng nhếch lên cao trông cực kỳ vui vẻ. Nhưng anh vẫn không muốn chịu thua, không muốn trở thành một người để cô dễ dàng dỗ dành như vậy.
“Nhưng em yêu ai nhiều hơn? Là anh hay thằng nhóc bé xíu giống anh?”
Điềm Nhiên: “…”
“Em mau trả lời anh đi!”
“…”
Người đàn ông này đúng là không nhận được câu trả lời thì nhất quyết không buông tha đây mà. Chính vì vậy mà Lăng Tiêu liên tục léo nhéo đòi cậu trả lời từ cô, còn cô nhất quyết giữ im lặng không trả lời.
Điềm Nhiên đỡ trán đầy bất lực, trước ánh mắt mong đợi của người đàn ông kia, cô đành bất lực hạ giọng nói: “Là anh!”
“Gì? Em nói gì anh nghe không rõ?”
“…” Cái tên đàn ông đáng ghét này, đúng là được voi đòi tiên mà!
“Nói đi vợ ơi, hôm nay là sinh nhật của anh đó. Chẳng phải em nói hôm nãy sẽ cưng chiều anh hết mực sao?”
Phải rồi, chính miệng cô đã nói như thế!
Nhịn! Nhịn một chút thôi Điềm Nhiên à!
“Bà xã a…”
“Vâng… là anh, em yêu anh nhiều hơn tất cả.”
Anh nghe vậy thì bật cười thành tiếng, miệng cười sâu lộ hết những chiếc răng trắng tinh.
“Anh biết em yêu anh nhất mà.”
“…”
…
Cô và anh rời khỏi nhà hàng sang trọng, tiếp tục nổ máy xe.
“Chúng ta đi đâu tiếp sao?” Lăng Tiêu thất cô rẽ hướng vèo một lối khác đường về nhà thì lên tiếng hỏi.
“Phải! Chúng ta còn tới một nơi nữa.” Cô đánh tay lái, phi xe về nơi mặc cô đã dự định trước.
“Đi đâu cũng được, chỉ cần em không bán tấm thân anh cho người khác là được.” Anh thảnh thơi ngả người ra sau ghế nói, điệu bộ hết sức không cam lòng.
Điềm Nhiên liếc mắt lườm anh một cái, bĩu môi nói: “Nằm mơ!”
Cô làm sao có thể bán anh cho người khác được cơ chứ?
Cô cần anh, con của cô càng cần anh hiện nữa đấy.
…
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước một bãi cỏ xanh mênh mông rộng lớn nằm ở vùng ven ngoại ô xa xôi. Cô ra hiệu, kêu anh nhanh chóng bước xuống xe. Lăng Tiêu ngờ vực nhìn cô, sau đấy cũng ngoan ngoãn bước xuống theo.
Cô bước tới đứng ở một chỗ thoáng đãng lí tưởng, ra hiệu anh nhìn lên bầu trời.
Cô… chẳng lẽ muốn cùng anh ngắm sao?
“Nhiên Nhiên à… chắc không phải chúng ta ngắm bầu trời sao đâu nhỉ?”
Anh đứng kế bên cô, không kìm được mà cất giọng hỏi. Một câu hỏi dè dặt như thế mà cô cũng nỡ lòng nào lại gật đầu quả quyết như vậy?
Không phải là một bầu trời đầy sao thì ít ra cũng phải có một hay hai ngôi sao thì mới ngắm chứ? Hôm nay bầu trời rõ đen kịt, một chút sáng lấp lánh cũng chẳng thấy đâu.
Cô vậy mà lại chắc chắn muốn anh ngửa mặt ngắm sao?
“Anh mau nhìn đi.”
“…”
Lăng Tiêu ấm ức không thôi những vẫn ngoan ngoãn ngắm nhìn. Chỉ là, khi anh vừa ngẩng đầu nhìn thì cả một cầu trời sáng lấp lánh hiện hữu ra ngay trước mặt. Trên bầu trời cao vừa đen ngòm hiện giờ lại xuất hiện vô số những tia sáng đang xuyên thủng màn đêm.
Anh như người hoá đá, ngơ người nhìn chăm chăm vào màn pháo hoa đang được bắn trước mặt.
Màn pháo hoa được bắn liên tục trong 1 phút, tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng nó sẽ là thứ mà cả đời này anh không bao giờ quên. Sau khi màn pháo hoa đã kết thúc vậy mà anh vẫn chưa thể nào hoàn hồn kịp, vẫn là người con gái bên cạnh cất giọng đánh thức anh.
“Ông xã…”
“Chúc mừng sinh nhật anh.”
“Chúc anh những điều tốt đẹp nhất, mong rằng chúng ta sẽ mãi nắm tay nhau và đón thêm nhiều những ngày quan trọng vào những năm tháng sau này.”
Ánh mắt anh lấp lánh như vẫn đang phản chiếu màn pháo hoa khi nãy. Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt triều mến và đầy nhu tình, giọng nói nghẹn ngào pha chút xúc động vang lên.
“Bà xã, cảm ơn em nhiều lắm.”
Anh hiện giờ chẳng biết nên nói điều gì ngoài cảm ơn cô nữa.
Cô mỉm cười, đưa về phía anh một hộp quà nhỏ xinh.
“Đây là món quà mà em muốn tặng cho anh. Mong rằng anh sẽ thích nó.”
“…” Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến anh càng thêm vui vẻ. Lăng Tiêu chưa đưa tay nhận món quà mà nói với cô: “Em chính là món quà sinh nhật lớn nhất của anh rồi.”
Cô lắc đầu, tiếp tục nói: “Nếu anh mà không nhận là tình cảm vợ chồng ta sẽ sứt mẻ đấy.”
“…” Xem cô ấy đang đe doạ anh kìa…
Lăng Tiêu cuối cùng cũng nhận lấy món quà từ rất cô, bản thân có chút kích động khi mở ra.
“Cái… cái này là…” Anh lấy từ trong hộp ra một tờ giấy được gấp cẩn thận, mang theo tấm thế ngờ vực chậm chạp mở ra. Anh há hốc miệng, mắt trợn to đầu vẻ khó tin.
“Thật sao?”
“Đúng vậy! Anh sẽ không chê chứ…” Cô có vẻ ngại ngùng, gật đầu thừa nhận.
Anh đột nhiên lại tới bế thốc cô lên rồi lại nghe nhàng động tác tay vì sợ cô xảy ra chuyện gì. Anh đặt cô xuống, vừa ôm chặt lấy cô vừa hôn liên tiếp lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Không, không có. Anh, anh thích vô cùng. Bảo bối… cảm ơn em, anh… anh thật sự rất hạnh phúc.”
Lăng Tiêu thật sự rất phấn khích, đây chính là đứa con thứ hai của cô và anh. Anh không kìm được mà cao giọng hét như muốn cho toàn thể tất cả mọi người đều biết tin vui này của anh.
Cô nắm lấy đôi bàn tay của anh ôm vào lòng, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh nói:
“Ông xã, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như ngày hôm nay. Ngày hôm sau nhất định phải hạnh phúc hơn ngày hôm trước.”
“Được! Nhất định sẽ hạnh phúc. Anh sẽ không bao giờ phục bạc mẹ con em.”