“Thật… thật sao?” Anh bất ngờ trước câu nói của cô, giọng nói phát ra còn kích động đến run rẩy.
Cô cười rạng rỡ nhìn anh, gật đầu chắc nịch đáp: “Ừm!”
…
Ngày cưới đã ấn định, cô dâu là cô đây lại chẳng hề phải làm gì cả. Nếu có thì chỉ cần đi đo kích thước và chọn mẫu váy cưới ưng ý. Tất cả mọi việc, từ nhỏ cho đến to đều do một tay ông bà Mặc và Lăng Tiêu chuẩn bị.
Mới đầu cô còn hơi rụt rè vì họ đều là ba mẹ của anh, từng hành động cho tới lời nói đều hết sức cẩn trọng. Nhưng lâu dần, khi đã tiếp xúc nhiều thì cô phát hiện ra, họ yêu thương cô còn hơn rất nhiều so với cô nghĩ.
Cô vẫn nhớ như in vào ngày hôm đấy, khi bản thân cô cùng anh đến thăm nhà ba mẹ của anh thì một chuyện kinh khủng đã xảy đến trong sự bất ngờ mà sau này khi nhìn lại, cô cảm thấy chuyện đấy cũng không hẳn là xấu vì nhờ nó mặc cô hiểu rõ hơn về tình cảm mà ông bà Mặc dành cho mình.
Những tấm hình được chụp lại vào hồi cấp ba, năm cô suýt bị cưỡng hiếp nếu không phải nhờ anh ra tay cứu vớt thì… Cô cứ ngỡ nó đã hoàn toàn biến mất sau và kết thúc vào hôm cô bị ông bà Dương đánh vì những tấm hình mặc đang được gửi đến thì hôm nay nó lạ xuất hiện một lần nữa.
Khi đấy cô từ trong đi ra, vô tình thấy ông bà ấy cầm trên tay cái phong bao màu trắng vừa được người giúp việc đưa thì toàn thân chợt lạnh cóng khi nghe họ loáng thoáng nói với nhau.
“Ông à, mấy tấm hình này…”
Cô như ch.ết chọn chân tại chỗ, hơi thở nặng nề cùng ánh mắt kinh hoàng nhìn theo từng động tác và biểu cảm của họ.
Lần trước bị đánh đến thừa sống thiếu ch.ết, chịu đủ những tra tấn từ thể xác đến tâm hồn vì những tấm hình này và nó đã để lại bóng ma tâm lý trong cô.
Vì sao chứ? Kẻ nào lại tàn ác đối với cô như vậy?
Sắp đến lúc tổ chức hôn lễ, thời điểm quan trọng nhất đời cô thì họ lại một lần nữa gửi những thứ này đến.
Cô nên làm sao đây?
Ba mẹ anh sẽ có cảm nghĩ gì? Họ có đuổi cô đi và buộc anh phải cắt đứt với cô không?
Những giọt lệ ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé, cô khóc không phải vì đau buồn mà là vì hạnh phúc trước những lời mà họ nói.
Ba mẹ anh không biết sự hiện diện của cô mà cứ vậy nói ra lời thật lòng với tâm trạng phẫn nộ không phải với cô mà là với kẻ đã có ý đồ xấu gửi những tấm hình này.
“Đáng ch.ết thật mà!” Dù sao đây cũng là những tấm hình khá nhạy cảm nên ông Mặc không dám nhìn nhiều, sự chú ý của ông chỉ là những tên khốn vây quanh cô và biểu cảm thống khổ đau đớn đến cùng cực của cô.
Quá đáng giận, ông tức giận mắng một câu cho thỏa nộ khí đang ngùn ngụt dâng trào trong người.
Bà Mặc một người vốn nhẹ nhàng cũng không thể nhịn nổi. Cùng là con gái phụ nữ với nhau mà lại có thể làm nên chuyện này thật là quá đáng!
“Ông à, tôi không thể chịu nổi điều này! Con bé là con dâu của tôi mà bọn chúng dám…” Bà Mặc nức nở, không kìm nổi nước mắt.
Ông Mặc đưa tay dỗ dành bà, cảm xúc cũng chẳng khá hơn khi có kẻ dám thách thức Mặc gia nhà ông ta, cả gan gửi cả mấy tấm hình này tới đây.
Đáng giận hơn chính là, bọn chúng dám lưu trữ những thứ này!
Ông một bên an ủi bà, một bên rút điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Bên kia vừa bắt máy, ông đã ngay lập tức ra lệnh.
“Điều ra ra kẻ vừa gửi phong bao màu trắng đến nhà của tôi, trong vòng một tiếng phải mang hắn đến đây.”
“Tôi nhất định phải cho hắn biết, đụng vào con dâu của Mặc gia thì kết cục sẽ phải trả giá đắt như thế nào.”
Lăng Tiêu từ trên lầu đi xuống vừa vặn chứng kiên hết tất cả, vội ôm cô vào lòng để dỗ dành. Điềm Nhiên sà vào lòng anh, khóc càng thêm lợi hại.
Cô đã dự liệu rất nhiều trường hợp xảy ra nhưng không ngờ lại rơi vào trường hợp tốt đến như thế này. Ba mẹ anh không trách cô, không ghét bỏ cô mà còn thương cô nhiều hơn nữa.
“Hức… hức… Lăng Tiêu, em…”
“Đừng khóc, em đã hứa với anh sẽ không khóc nữa rồi mà? Nhiên Nhiên nhìn anh này, em ở cùng với một người đàn ông đẹp như thế này thì phải cười nhiều lên chứ?”
“Ừm… anh là đẹp nhất!”
“Tất nhiên rồi, ha ha ha… Á! Đau!”
Ông bà Mặc nghe thấy tiếng động ở đây thì liền bước vào, đập ngay vào mắt họ chính là khung cảnh Điềm Nhiên ấm ức khóc đến mắt đỏ hoe còn con trai cưng của hai người thì lại ha hả cười như được mùa?
Cũng quá là vô nhân tính rồi!
Bà Mặc tức giận, bước lên nhanh chóng đánh anh một cái kêu oai oái.
“Cái thằng trời đánh này, sao lại ức hiếp vợ mình như thế hả? Thấy con bé khóc không dỗ dành thì thôi đi, còn cười trên nỗi đau của người khác nữa? Ai dậy con cái thói này vậy hả?”
Ông Mặc là người trầm tĩnh cũng không thể nhìn nổi anh, lắc đầu thất vọng nói: “Lần này con sai thật rồi đấy Lăng Tiêu!”
“Không, không đâu ba mẹ, Lăng Tiêu không có bắt nạt con.” Điềm Nhiên muốn giải thích cho Lăng Tiêu thì bị bà Mặc cản lại.
Bà đỡ lấy cô, dìu cô đi về hướng phòng khách.
“Đi thôi con gái, ta nghĩ ông Mặc cần nói chuyện lại với Lăng Tiêu rồi. Thằng bé cần được ba mình dạy dỗ lại.”
Ông rất nghe theo vợ của mình. Ngay khi thấy Lăng Tiêu cũng muốn đi theo cô thì ông vội giữ lại, nói: “Ba con mình ra sân tâm sự một chút nhé.”
Lăng Tiêu: “…”
Lăng Tiêu còn từng giả vờ giận dỗi để ăn vạ cô. Anh úp mặt xuống trước ngực của Điềm Nhiên, vì cô mang thai nên nơi đây cũng trở nên no đủ và nở nang hơn rất nhiều. Chính vì vậy mà so với một người đang ăn chay là anh, nơi đây cũng xem như là một phần an ủi.
“Nhiên Nhiên à, em nhất định phải yêu thương anh nhiều hơn nữa để bù đắp lại cho anh đấy.”
Cô biết anh đang nói về điều gì nhưng vẫn viết như không biết, hỏi ngược lại anh. “Vì sao tự nhiên lại bắt em bù đắp?”
Anh vẫn úp mặt vào ngực cô để hít hà, bàn tay bên kia đã không an phận mà sờ mó nơi mềm mại của cô, nỉ non cất giọng nói: “Không em thì ai chứ?”
“Ba mẹ anh yêu quý em hơn cả anh rồi, hỏi còn có thể nhẫn tâm đánh và mắng chửi nếu anh không chăm sóc em cẩn thận cơ. Em phải yêu thương anh lại để bù đắp cho anh chứ?”
Điềm Nhiên nghe anh kể lể như vậy thì phì cười, người đàn ông này sắp lên chức ba rồi mà còn nhõng nhẽo này!
“Anh muốn em bù đắp cho anh như thế nào đây?”
Lăng Tiêu chẳng cần suy nghĩ, hết sức tự nhiên nói: “Bù đắp bằng việc em phải ở bên anh cả đời.”
“Được! Vậy thì em sẽ bên anh trọn đời, sau này anh không được chê em phiền rồi ghét bỏ em đâu nhé?”
“Không, anh đổi ý rồi!” Lăng Tiêu cười hạnh phúc với sự phối hợp của cô nhưng lời nói ra lại khiến người nghe được muốn đánh anh một trận.
“…” Điềm Nhiên có chút tức giận, bĩu môi nhìn anh nói: “Sao? Chưa gì đã hối hận rồi à?”
Anh gật đầu, chưa kịp để cô thất vọng thì đã nói tiếp. “Anh không muốn chỉ đến cuối đời, anh muốn mãi mãi về sau, từ kiếp này đến kiếp khác em đều phải là bà xã của anh.”
Cô còn có thể không vui vẻ được sao?
Giây trước vừa giận dỗi, giây sau đã không có tiền đồ mà cười nói vui vẻ, hờn dỗi mắng nhưng lại chẳng khác gì đang nũng nịu.
“Lưu manh!”
“Em hối hận cũng muộn rồi.” Anh ôm chầm lấy cô vào lòng nói.
“Không, em sẽ không bao giờ hối hận.”
Gặp được anh, yêu anh và được anh yêu chính là may mắn và quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của cô.
Cô yêu anh, người đàn ông của cô- Mặc Lăng Tiêu.
…
Ngày x tháng x năm xxxx
Hàng loạt các trang báo lớn nhỏ đều đăng tin, bàn tán sôi nổi về người đàn ông họ Mặc tên Lăng Tiêu trước kia từng liên tục làm mưa làm gió trên các diễn đàn bây giờ đã chính thức rước nàng về dinh.
Đám cưới lớn xa hoa bậc nhất, hội tụ đầy những người nổi tiếng cùng máu mặt trong và ngoài nước.
Họ bàn tán về mức độ chịu chi của Mặc gia, nhan sắc của cô dâu chú rể và cả tình yêu thương từ tận đáy lòng mà ai cũng có thể thấy được của nhà trai dành cho cô gái mới bước chân vào nhà họ Mặc.
Từng cử chỉ hành động đến từng ánh nhìn họ đều có thể thấy cô gái này đã được chào đón đến mức độ nào khiến cho ai cũng không thể lộ ra tia khinh thường hay dè bỉu.
Thứ họ có thể cảm thán chỉ có thể là ngưỡng mộ cô gái may mắn đã gặp được chân ái của đời mình mà thôi.
Trước ánh mắt khuyến khích của Lăng Tiêu, Điềm Nhiên đã chẳng còn là cô nàng nhút nhát nữa mà trước mặt tất cả những người có mặt tại hôn lễ, dang rộng đôi tay ôm chặt lấy thắt lưng của người đàn ông, áp tai lên ngực trái nghe tiếng tim đập thình thịnh của anh.
“Lăng Tiêu, anh đã trở thành người đàn ông của em rồi nhé!”
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu của cô, anh cúi nhẹ đầu hôn lên mái tóc cô, dịu dàng đáp lại.