Sau đấy vì để chăm cô có sức hơn một chút trước khi đi một đoạn đường dài trở về nhà giữa lòng thành phố mà cả hai đã ở lại đây một thời gian.
Điềm Nhiên mới đầu vốn rất vui khi ở lại vì cô rất thích bầu không khí trong lành và dễ chịu ở nơi đây. Chỉ là… người tính không bằng trời tính, hiện tại cô lại đang thấy rất hối hận về quyết định đấy của mình.
Cô đáng lẽ phải ngăn cản anh từ đầu và nói mình rất khỏe để có thể đi ngay lập tức mới đúng!
Nguồn cơn của sự việc phải kể đến lượng khách đến thăm nhà cô và anh thời gian gần đây.
Cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, Điềm Nhiên theo thói quen mà đưa mắt nhìn về phía cửa chính. Lăng Tiêu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách và đang làm việc. Anh mỉm cười đầy bất lực nhìn về phía cô một cái nhưng cũng không thể vì vậy mà bỏ qua được tiếng gõ cửa hết sức kiên nhẫn vang lên từ sớm đến bấy giờ.
Anh mở cửa, đúng như dự đoán một người con gái xinh đẹp xuất hiện sau lớp cửa bằng gỗ. Cô gái nhỏ e thẹn nhìn anh rồi lại ngượng ngùng rời đi. Lập đi lập lại vài lần liên tục đến khi anh hắng giọng một cái rồi cô gái đấy mới hồi thần sau những hành động vô tri của mình.
“Anh… anh Tiêu, em có làm ít sườn kho… anh, anh ăn thử xem tay nghề em sao nhé?”
Điềm Nhiên: “…”
Cô biết cô gái đấy, bé hơn cô một chút nên tầm khoảng 20 tuổi. Trong ngày hôm nay đã là lần thứ ba cô ấy gõ cửa rồi. Mỗi ngày đều đặn vài lần, không lí do này thì sẽ là lí do khác. Cách đây khoảng ba tiếng trước thôi, cô ấy vừa gõ cửa nhà cô nhờ anh sửa dùm cái ống nước bị hỏng.
Lăng Tiêu khi ấy cũng là người mở cửa. Anh nghe vậy thì cũng chẳng có biểu cảm cáu gắt hay gì cả. Khuôn mặt vẫn điềm tĩnh chẳng rõ cảm xúc gì, lắc đầu nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi, tôi không biết sửa chữa mấy cái đấy. Nếu cô muốn thì tôi có thể đưa cô số điện thoại của người sửa cho cô.”
Cô ấy lưu luyến nhìn anh với ánh mắt tổn thương sâu sắc nhưng anh lại lạnh nhạt chẳng mấy để tâm. Điềm Nhiên ngồi một bên hóng dưa cứ ngỡ mọi chuyện đến đây là hết thì nào ngờ lại nghe thấy cô gái kia nói:
“Vậy… chúng ta trao đổi số để kết bạn nhé? Vậy thì em muốn hỏi hay nhờ gì anh cũng tiện hơn. Được không anh Tiêu…”
“Ể?” Điềm Nhiên thất thanh kêu lên một tiếng, chưa kịp nói thêm lời gì đã nghe thấy giọng nói kiên quyết của anh vang lên. “Không thể được!”
“Tôi không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi từ người lạ và vợ tôi cũng không thích điều đấy. Cần gì phải rắc rối như vậy chứ? Đã mất công đến đây rồi thì để tôi ghi vào tờ giấy cho cô cầm về.”
Sau đấy, cô ta buộc phải ấm ức trở về cùng mẩu giấy nhỏ có số điện thoại mà anh nhờ cô viết. Đến ngay cả chữ viết, anh cũng không muốn cho vì sợ cô ấy càng thêm mơ mộng.
Điềm Nhiên cứ nghĩ đã đến bước đường đấy rồi thì cũng thôi đi, thật không ngờ chỉ vài tiếng sau cô gái đó lại…
Cô chau mày, tức người kia một thì cũng tức người nhà mình hai. Ai bảo anh thân thiện rồi lại còn đẹp và cuốn hút đến như thế chứ?
Lăng Tiêu cảm thấy sống lưng lành lạnh, một dự cảm chẳng mấy tốt lành đang bủa vây mà chỉ biết cười khổ.
Lăng Tiêu đứng chắn ngay trước cửa, không nhân nhượng để cho cô gái kia tiến vào dù chỉ là nửa bước. Bảo bối của anh đang mang thai bảo bối nhỏ, đa sầu đa cảm như vậy làm sao anh có thể khiến cô suy nghĩ lo lắng nhiều được chứ?
“Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tôi và vợ vừa mới ăn cơm xong rồi. Khả năng cảm nhận của tôi rất tệ, nếu cô muốn nhận được lời khuyên thì hãy mang cho bà Hạ nhà bên nhé. Bà ấy rất giỏi lại rất nhiệt tình nữa.”
“Hiện giờ tôi bận phải mát xa chân cho vợ rồi, cô ấy mà đợi lâu thì sẽ nổi nóng rồi lớn chuyện đấy. Xin phép!”
Cạch!
Anh lạnh lùng đóng cửa, lời nói phải phép không mất lòng nhưng cũng chẳng cho người ta một chút cơ hội nào.
Tuyệt tình đến thế nhưng Điềm Nhiên lại rất vừa lòng.
Cô thu hồi tầm mắt, giả bộ xem phim như thể chẳng hề để ý gì tới chuyện vừa diễn ra ở trước cửa nhà. Lăng Tiêu cũng không hề vạch trần khả năng diễn xuất vụng về này của cô. Anh hôn nhẹ lên mái tóc của cô, để lại một câu nói rồi cất bước đi vào phòng ngủ.
“Cần gì cứ gọi anh nhé.”
“…”
Gì vậy? Đột nhiên sao lại bỏ vào phòng?
Điềm Nhiên ngờ vực dõi mắt nhìn theo anh, cẩn thận vác theo bụng bầu hơn bốn tháng của mình rón rén theo sau.
Bên trong căn phòng ngủ của hai người, Lăng Tiêu đang lấy vali ra và cẩn thận gấp từng bộ quần áo xếp vào. Điềm Nhiên thò đầu vào nhìn, đập ngay vào tầm mắt cô chính là hình ảnh anh lấy quần áo của anh bỏ vào vali.
Cô hớt hải bước vào, đưa tay giữ chặt lấy chiếc áo sơ mi đen mà anh đang gấp lại.
“Em sao vậy?” Anh nhìn cô hỏi.
“Anh còn hỏi em sao? Em mới là người nên hỏi chứ? Anh… anh đang làm cái gì vậy hả? Anh gấp quần áo làm gì? Anh… chán em rồi nên muốn rời đi sao?”
Anh nhận thấy được lo lắng trong ánh mắt cô, biểu hiện hốt hoảng như một đứa trẻ nhỏ đang níu kéo sợ mất đi một thứ gì đấy rất quan trọng. Như một thói quen, anh đưa tay lên muốn búng nhẹ một cái lên trán cô nhưng lại sợ cô đau, cuối cùng đành hạ tay thay vào đấy là hôn “chụt” một cái đầy cưng chiều lên khoé môi của cô.
“Bình tĩnh, thở đều nào Nhiên Nhiên.”
“Em đang lo cái gì vậy chứ? Không cho phép em nói mấy lời nghi ngờ anh như vậy nữa.”
Điềm Nhiên ngây ra, nhẹ giọng nói: “Vậy… anh đột nhiên gấp quần áo làm gì?”
“Tuy hơi đường đột nhưng chúng ta trở về nhà nhé?” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, trong lời nói còn có đôi phần thương lượng cùng thăm dò.
Anh đã suy nghĩ rất kĩ trong khoảng thời gian này rồi. Nơi đây tuy thoải mái với bầu không khí trong lành nhưng nhà của anh trong thành phố cũng chẳng phải là bị ô nhiễm gì. Tình trạng sức khỏe của cô cũng tốt lên rất nhiều rồi, anh nghĩ mình nên đưa cô đi để thuận tiện cho việc đau này sinh nở hơn. Chưa kể tới, ở đây là vùng ven nên thiếu thốn đủ đường, dù anh có huy động người mang tới thì vẫn rất bất tiện và mất thời gian.
Đây, cũng là thời điểm thích hợp để rời đi rồi.
Cô có muốn đi cùng anh không?
Điềm Nhiên không nói lời nào để đáp lại anh cả. Cô đột nhiên đứng phắt dậy, cất bước rời đi. Lăng Tiêu hụt hẫng, bàn tay đang gấp đồ của mình cũng vì vậy mà dừng lại.
Có lẽ, anh quá đường đột rồi. Chỉ vì cảm xúc nhất thời mà không giữ lí trí khiến cô khó chịu, tình cảnh rơi vào thế khó xử.
Giữa hai người vẫn vô hình dung có một khoảng cách ư?
Phải làm sao thì cô mới có thể đặt trọn trái về hướng anh đây?
Anh lại lấy đồ từ vali của mình ra, khuôn mặt nặng nề đang u sầu thì bỗng nghe thấy giọng nói của cô vang lên ngay trên đỉnh đầu của mình.
“Anh làm cái gì vậy hả? Còn không nhanh nhanh gấp đồ đi? Anh còn phải gấp cả đồ của em nữa, chẳng lẽ anh muốn mẹ con em phải tự dọn đồ của mình sao?”
Điềm Nhiên từ lúc nào đã đứng trước mặt của anh, bên chân cô còn có thêm chiếc vali của cô nữa. Lăng Tiêu buông mớ đồ trong tay xuống, đứng phắt dậy ôm chằm lấy cô với cảm xúc dào dạt trào dâng khó lòng tả siết.
“Cảm ơn em, Điềm Nhiên.”
Điềm Nhiên dang rộng vòng tay của mình ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh vỗ về, mỉm cười hạnh phúc nói:
“Anh đã từng nói với em, giữa hai người yêu với nhau thì đừng nói lời cảm ơn mà nhớ không?”
“Ưm… nhớ!” Anh gật gật đầu.
“Em yêu anh…”
Lăng Tiêu: “…” Đây chính là câu nói mà anh hằng ao ước được nghe từ chính miệng của ô nói. Đột nhiên được hưởng kẹo ngọt khiến Lăng Tiêu nhất thời chưa kịp phản ứng. Anh đơ người với biểu cảm trên mặt như nở hoa, sau khi hồi thần mới vội vã ôm chằm lấy cô, cúi đầu hôn liên tiếp lên đôi môi ngọt ngào của người con gái mình yêu.