Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ý thất vọng và tố cáo, gật đầu một cái chắc nịch nói một tiếng “phải!” đầy uy quyền.
Điềm Nhiên: “…”
Thay đổi cái quái gì chứ? Nếu ở đây có người thay đổi thì người đấy chắc chắn là anh. Đồ xấu, đồ thay lòng đổi dạ!
Rõ ràng… rõ ràng anh đã từng ôm cô trong lòng, miệng nói rằng: Anh sẽ không như những tên đàn ông tầm thường kia, không có mắt nhìn mà bỏ em để chọn nhỏ họ Điềm xấu xí không bằng một góc bảo bối của anh.
Vậy mà bây giờ thì sao chứ? Đồ khốn!
Bây giờ ai ai cũng nói hai người họ sẽ cưới nhau, trở thành một cặp đôi hoàn hảo mà bao người ngưỡng mộ và chúc phúc. Anh… là đồ nói dối!
Bây giờ còn ở đây trách móc ngược lại cô? Đúng là không có lòng tự trọng!
“Phải… trước kia, em sẽ yêu thương tôi. Em, em có bao giờ ăn nói cọc cằn với tôi như thế đâu? Nhiên Nhiên… em là đồ xấu, em thay đổi rồi. Có phải… có phải là do tiểu quỷ ở trong bụng khiến em sinh khí không?” Anh phụng phịu nhìn cô, gượng nói phát ra nghe tủi thân vô cùng.
Lăng Tiêu ôm chặt lấy cô vào lòng như sợ Điềm Nhiên sẽ giẫy giụa mà ngã xuống đất. Từng bước chân vững chắc và nhanh chóng của anh nện xuống nền đất, hướng thẳng về phía cửa nhà mà đi tới.
“…”
Tiểu quỷ trong bụng?
Anh… vừa nói đến bảo bối trong bụng của cô?
Làm sao, làm sao có thể biết được chứ?
Toàn thân cô như bị dội một gáo nước lạnh, Lăng Tiêu sợ cô không khỏe nên đã sốt sắng cất giọng hỏi.
“Nhiên Nhiên, em sao vậy? Vì sao toàn thân lại lạnh ngắt như thế?”
“Em hay con… cảm thấy khó chịu sao?”
Bước chân anh mở rộng lớn, chân tay kết hợp chẳng mấy chốc đã vào đến bên trong nhà vẫn còn lưu giữ lại mùi thơm ngào ngạt của gia vị trong thức ăn. Anh đặt cô ngồi xuống chiếc giường trong nhà, lấy chăn đắp lên thân của cô.
Điềm Nhiên gạt tay anh ra khỏi cái trán của mình, giọng nói phát ra có phần run rẩy hỏi anh.
“Anh… anh nói cái gì vậy chứ? Tôi không hiểu gì hết, chẳng có tiểu quỷ tiểu tiết gì ở đây cả. Tôi không muốn thấy anh nữa, anh mau…”
Bụp!
“Á!”
Điềm Nhiên ôm trán, mắt trợn to bất ngờ nhìn anh.
“Làm gì vậy chứ?”
Lăng Tiêu thu tay sau khi đã búng trán cô, dù xót xa khi thấy cô ấm ức ôm trán như vậy nhưng cũng không vì thế mà bỏ qua cho cô.
“Ai bảo em suy nghĩ bậy bạ rồi không chịu thừa nhận sự tồn tại của con? Em mà nói vậy có biết con của chúng ta sẽ buồn lắm không?”
Anh ngồi xổm giữa hai chân của cô, dù anh phải ngẩng đầu lên để nhìn cô nhưng khí thế vẫn bức người, chẳng hề thua kém ai chút nào.
Điềm Nhiên nhìn anh, cảm giác đuối lí khiến cô chẳng thể phản bác.
Đúng vậy… cảm giác sẽ đau đớn, tổn thương đến nhường nào khi bị người thân của mình xem nhẹ sự tồn tại. Cô đã từng bị như vậy mà…
Cô tất nhiên hiểu rất rõ cảm xúc đấy!
Điềm Nhiên đưa tay xuống xoa bụng, trong lòng như nói một tiếng xin lỗi với đứa trẻ của mình.
“Anh… làm sao biết được?”
“Anh làm sao có thể không biết được cơ chứ?” Lăng Tiêu đưa tay lên xoa xoa vị trí mà anh vừa búng trên trán của cô, giọng nói cất lên cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Cô gái ngốc nhà em, em nhớ xem mình để giấy khám thai ở đâu?”
Điềm Nhiên nghe anh nói, trong đầu mới ngỡ ra. Anh biết rất rõ về thói quen của cô. Những thứ mà cô trân trọng và đặc biệt quý giá đều để ở ngăn kéo trong tủ cạnh đầu giường.
“Anh! Anh dám đột nhập vào nhà của em, còn dám lục lọi đồ của em hả?” Cô tức giận gào thét nói, đưa tay nắm lấy hai bên cổ áo của anh giữ chặt.
Lăng Tiêu vẫn bình thản như cũ, mỉm cười đầy cưng chiều nhìn cô mà chẳng hề có ý khó chịu nào. Anh không những không gỡ tay cô ra khỏi cổ áo mình mà còn thuận tay nắm chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay của mình.
“Anh không lục lọi đâu nhé, vu oan cho anh thì em sẽ phải gặp luật sư của anh đấy.”
“…”
Cô im lặng không nói gì, anh bật cười hắng giọng tiếp tục cất lời.
“Anh thừa nhận… mình đã vào nhà của em. Nhưng anh không thừa nhận chuyện lục lọi đồ xâm phạm quyền riêng tư đâu nhé. Anh nằm trên giường đợi em về, vô tình thấy có tờ giấy dưới gối em bị lộ ra. Anh chỉ là tiện tay… đây là tại em bất cẩn.”
“Bảo bối ngốc, em nghĩ anh sẽ mặc kệ em ra đi mà không một chút quan tâm nào sao?”
Điềm Nhiên cắn môi, cẩn thận suy ngẫm và liên kết lại những gì đã xảy ra.
Thật ra thì cô biết chứ… anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô. Những người đàn ông luôn âm thầm bám theo bảo vệ cô hoặc ngay cả việc cô đột nhiên được nhận vào làm tại một cửa hàng khá gần nhà mà đáng lẽ đã sớm bị trượt rồi.
Đấy cũng là lí do vì sao cô luôn cảm thấy an toàn mà không một chút lo sợ nào cho tới thời điểm hiện tại. Tình yêu đối với anh cũng không vì thời gian mà vơi bớt đi một chút nào cả. Cô chỉ là giọt giấu giếm một chút, rải một lớp băng mỏng để đàn áp tình cảm của mình ở dưới.
Nhưng… đấy chỉ là suy nghĩ của ngày hôm qua.
Sự thật vẫn chẳng thể nào thay đổi nếu không có một khúc ngoặt xảy ra.
“Chuyện của anh và Điềm Uyển Uyển là như thế nào?”
“…” Anh trầm mặc, vẫn chưa chịu mở lời.
Lăng Tiêu nhìn cô, trong đáy mắt dường như đã biết trước được cô sẽ hỏi điều này.
Cũng dễ hiểu thôi nhỉ?
Chuyện về Tổng giám đốc độc thân hoàng kim và một nữ minh tinh xinh đẹp vạn người mến mộ. Chủ đề này… có thể không ‘Hot’ được sao?
“Em có tin anh không?”
Cô? Tin anh?
Có tin hay không ư?
“Chuyện này có thể giải quyết bằng tin hay không tin sao?”
…
“Anh về đi!”
“Anh không về được.”
“Tại sao lại không?”
“Không tiền, không xe, không điện thoại.”
Điềm Nhiên: “…”
Tổng giám đốc quyền lực giàu có bậc nhất, trước kia còn đấm ngực khoe với cô rằng: Anh thiếu cái gì thì thiếu tuy chỉ có duy nhất hai thứ là không bao giờ thiếu.
Khi đấy cô còn ngờ vực nhìn anh với đôi mắt ngây thơ hỏi: Hai thứ gì?
Cặp mắt anh loé lên tia sáng gian manh, nhìn cô mờ ám nói: Đấy chính là tình cảm và tiền đó!
“Mặc kệ anh!”
“Bảo bối à, trời còn đang mưa đó!”
Lăng Tiêu nói với giọng điệu hoảng sợ, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Quả thật đang mưa, mưa rất to là đằng khác.
Điềm Nhiên chẹp miệng, rõ ràng dự báo nói thời tiết tuần này rất đẹp mà?
“Vậy… anh có nhớ số của thư ký Tống không? Em cho anh mượn điện thoại.”
Lăng Tiêu lắc đầu, cất lời nói như thể đây là điều rất hiển nhiên.
“Anh làm gì mà phải nhớ số cậu ta chứ? Người nên nhớ số phải là cậu ta mới đúng. Anh là người trả lương cơ mà.”
Điềm Nhiên: “…”
“Bảo bối à, em không muốn anh ngủ lại một đêm đến vậy à? Cũng chẳng phải là chưa từng ngủ với nhau bao giờ.”
“Em xem, con cũng có rồi, em còn sợ anh sẽ ăn thịt em nữa sao?”