“Lăng… Lăng Tiêu, hình như câu thoại này có chút quen thuộc nhỉ?”
“Em nhớ không lầm thì đã nghe được cách đây không lâu.”
“…”
Cảm xúc dạt dào của anh cũng vì câu nói của cô mà dập tắt. Anh hắng giọng một cái để che đi sự ngại ngùng của mình. Có thể không ngại được sao? Đây chính là câu thoại hay nhất trong bộ phim mà anh và cô cùng nhau xem vào ngày hôm kia đấy!
Lăng Tiêu bất giác thở dài, cảm giác bất lực buộc anh phải nhún nhường cô.
Ai bảo, cô chính là tử huyệt của anh chứ?
Anh còn có thể giận cô được sao? Mà cho dù nếu có giận thì cũng đành phải tự dỗ mà thôi.
“Nào, anh đỡ em!” Lăng Tiêu dang tay, chờ đợi cô nhảy xuống.
Điềm Nhiên không nói một lời hay do dự dù chỉ là một giây. Cô lấy đà, thả lỏng toàn thân ngã ngào về phía anh mà không lo lắng điều gì.
Vì cô biết, anh nhất định sẽ đỡ được cô!
“Ha! Đỡ được rồi…”
Anh ôm lấy eo cô, Điềm Nhiên thuận thế ôm chằm lấy cổ của anh thích thú cười.
“Ha ha ha… vui quá đi, chúng ta thử lại nhé?”
“Thử cái đầu em đấy! Lần sau đừng leo lên cây nữa, lỡ té ngã thì sao đây?” Anh đưa tay búng lên trán của cô mắng yêu.
Điềm Nhiên phụng phịu xoa trán, ngoài mặt trông ương ngạnh nhưng tất nhiên vẫn sẽ nghe lời của anh.
“Tại hồi nãy trông anh rất hung dữ, còn không chịu nói chuyện với em nên em mới…”
Trèo lên cây ngồi để trốn!
Đây vốn là thói quen từ nhỏ của cô. Ông Điềm không thích cô, một đứa xui xẻo xuất hiện trong các bữa tiệc của mình. Chính vì vậy mà ngoài việc đứng từ trên phòng nhìn xuống sảnh tiệc bên dưới thì cô còn hay trốn trên cây để nhìn ở khoảng cách gần. Đấy, cũng xem như là đang được tham gia như những người khác nhỉ? Thật ra, tham gia cũng chỉ là một phần lí do nhỏ mà thôi. Lí do thật sự cô trốn trên cây là vì để tranh thủ những lúc không có ai hoặc khách khứa về hết rồi sẽ lén trèo xuống ăn trộm thức ăn.
Mới đầu có hơi sợ nhưng dần dà, khả năng leo trèo của cô đã rất tốt.
Mỗi khi hoảng sợ, không còn chỗ để đi thì cô cũng trốn luôn lên trên cây. Có lần, vào năm 8 tuổi cô đã ngủ quên luôn ở trên đấy cả đêm. Và tất nhiên, điều này cũng chẳng ai hay biết vì vốn chẳng ai quan tâm đến cô.
Tuổi thơ của cô… là một thứ gì đấy rất ám ảnh.
“Xin lỗi, xin lỗi em vì anh đã không thể kiềm chế được cảm xúc. Lần sau em đừng làm trò nguy hiểm như thế này nữa. Nếu em thấy anh giận thì cứ mặc kệ anh, một lúc thôi rồi anh sẽ trở lại bình thường. Đừng sợ anh, anh sẽ không làm gì khiến em phải tổn thương đâu.”
Anh nói rất chân thành, nhìn thẳng vào mắt cô. Đáy mắt sâu thẳm không thấy đáy dường như đang hút linh hồn của cô vào bên trong.
Lời nói tựa mật ngọt rót thẳng vào tim, xao xuyến và loạn nhịp như có con nai tơ đang chạy loạn ở trong đấy. Cô vốn chẳng tin bất kỳ lời nói của ai nhưng mỗi lời anh nói cô đều nghe rất chú tâm và tin tưởng đến hết lòng.
Cảm giác này, trước kia dường như chưa từng có.
Khác với Dương Dật Nhuệ. Hắn lúc đầu chỉ nói lời ngon ngọt nhưng cũng chỉ là để đấy. Cảm giác trống rỗng lo được lo mất và luôn phải nhún nhường. Hắn chưa một lần vì cô làm điều gì mà trái lại càng về sau lại càng khiến cô đau khổ. Gặp gỡ ban đầu cũng chỉ là lừa lọc và dối trá thì cũng chỉ giống như bong bóng nước, đẹp lúc đầu rồi cũng sẽ tan.
Lăng Tiêu khiến cô có một cái nhìn nhận rất khác biệt. Anh luôn làm mọi thứ vì cô, giúp cô trở nên hoàn thiện nhất. Vì những hạnh phúc mà anh mang lại, dù mai sau có ra sao thì trước mắt cô cũng muốn hết lòng vì người mình yêu như cách mà anh làm.
Dù có vì anh mà buông bỏ đoạn tình cảm thiêng liêng mà cô trân trọng cả đời này thì cô cũng chấp nhận.
Trước mắt, xin hãy để cô tham lam được ở bên anh.
Cô và anh vẫn là tư thế cũ, Điềm Nhiên được đà thuận thế ngả người về trước, ngắm mắt cúi người hôn lên môi anh.
“Ưm…”
Lăng Tiêu thoáng bất ngờ trước hành động của cô nhưng cũng ngay lập tức hưởng ứng theo. Đôi tay tay rắn chắc hữu lực của anh dùng sức, bế bổng cô quay người cất bước về hướng cửa nhà.
Điềm Nhiên đã học được cách hôn rất tốt. Nếu anh được mười phần thì ít ra cô cũng đã cố gắng đến bảy phần khi chủ động. Cô nhắm nghiền mắt, tất cả cảm giác đều dồn vào nơi đầu lưỡi đang quấn quýt lấy anh.
Dường như sự chú ý của hai người đều đặt ở đối phương nên chẳng hề hay biết mình đã vào nhà nhanh đến mức nào. Nhiệt độ bỗng chốc tăng vụt vào giữa đêm đông gió lạnh. Anh cả người đều như bị hỏa đốt, cuống quýt đặt cô xuống chiếc ghế sô pha nơi phòng khách.
“Ưm… Nhiên Nhiên…” Lăng Tiêu khẽ nhăn mày, rên rỉ kêu lên khi bị cô cắn khoé môi.
Không đau nhưng kích thích vô cùng!
“Để em làm chủ…” Giọng nói yêu kiều của cô vang lên cản lại bàn tay không an phận của anh.
“Hửm?” Lăng Tiêu không hiểu và chưa kịp hiểu thì đã thấy cô đột nhiên đẩy anh ngồi xuống ghế còn bản thân thì ngồi quỳ giữa hai chân anh.
“Em… em, không lẽ…”
Lăng Tiêu bất ngờ đến mức nói không thành lời. Cả người anh như hoá đá, mở to mắt nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của cô đang vụng về cởi thắt lưng rồi mở khoá quần của mình.
Điềm Nhiên không có tâm tư để trả lời câu hỏi của anh vì toàn bộ tâm tư của cô đều đang đặt ở chỗ hạ thể sau lớp quần lót đã căng phồng lên của anh. Điềm Nhiên nhìn chăm chăm vào khiến Lăng Tiêu mất tự nhiên. Dù cả hai đã làm không ít lần nhưng lần cô tự chủ động này quả thật quá kích thích.
Anh thẹn thùng đỏ mặt, đưa tay lên che đi nửa khuôn mặt xấu hổ của mình nhưng ánh mắt vẫn chẳng hề rời khỏi cô dù chỉ là một giây.
Bảo bối của anh không những dễ thương mà còn quyến rũ ch.ết người nữa.
Như này… như này là phạm luật rồi!
Tuy Điềm Nhiên mạnh miệng nói sẽ chủ động nhưng khi bắt tay vào làm quả thật vẫn rất e dè. Nhưng cô sẽ không vì vậy mà lùi bước!
Ực!
Điềm Nhiên hạ quyết tâm, đưa tay phải phóng c.ự v.ậ.t to lớn của anh ra khỏi chiếc quần nhỏ chật chội. Thứ to lớn đấy vui thích khi được cô giải phóng mà nhảy vọt ra ngoài, dựng đứng trước mặt cô run rẩy vài cái như nói lời chào.
Mặt cô cũng chẳng khá hơn anh là mấy mà còn đỏ hơn nữa. Không chỉ mặt mà đến tai cũng ửng đỏ như sắp phì khói.
Không, không sao cả!
Đây… đây cũng đâu phải là lần đầu thấy đâu?
Bàn tay cô được anh chăm sóc kĩ lưỡng mà giờ đây đã trở nên trắng mịn màng đến khó tin đang chậm chạp vươn ra chạm vào ‘nơi đấy’ của anh.
“Ha!”
Tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ Lăng Tiêu như chất kích thích khiến Điềm Nhiên trở nên mạnh dạn hơn. Cô nắm lấy c.ô.n th.ị.t của anh, cảm nhận khối th.ị.t nóng bỏng trong tay của mình. Mới chỉ chầm chậm di chuyển lên xuống được vài cái thôi mà cô đã cảm nhận được nó đã to lên thêm một vòng, những gân xanh cũng trở nên dữ tợn hơn.
Thật dọa người nhưng cũng thật cuốn hút khiến người ta tò mò muốn khám phá nhiều hơn nữa.
Mới đầu có hơi vụng về nhưng dần dà trở nên quen thuộc với tiếng rên rỉ mỗi lúc một nặng nề hơn của anh như lời cổ vũ giúp cô thuần thục hơn. Một tay nắm lấy khối th.ị.t to lớn dựng đứng liên tục lên xuống, một tay khác lần mò sờ mó đến hai túi trứng ngay bên dưới g.ậ.y th.ị.t.
Lăng Tiêu ở một bên liên tục rên rỉ thở dốc không ngừng. Hơi thở dồn dập, nóng bỏng theo từng động tác của cô.
Anh… muốn nhiều hơn nữa!
“Nhiên Nhiên… em, em ngậm lấy nó đi!” Anh vươn tay ra xoa lên tóc của cô, giọng nói phát ra có phần gấp gáp.
Điềm Nhiên nhìn biểu cảm thống khổ vì kìm nén nhưng cũng không thiếu phần sung sướng thì ngay lập tức làm theo lời của anh, dùng tay cầm c.ô.n th.ị.t to lớn của anh, há miệng ra bắt đầu liếm láp từ phần gốc đến qu.y đầu, khi đôi môi cô chạm đến qu.y đầu, cô mở to miệng và đưa toàn bộ qu.y đầu vào trong cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của mình.
“Hự…”
“Ha… đúng rồi, Nhiên Nhiên! Em làm rất tốt, mau… mau sử dụng lưỡi đi.”
Anh một bên vừa hưởng thụ, một bên vừa lên tiếng chỉ dạy cô. Phần hông hơi ưỡn lên, tay anh ghì chặt sau đầu cô, ấn mạnh vào c.ô.n th.ị.t của mình rồi bắt đầu thọc sâu vào khuôn miệng nhỏ của cô. Tay còn lại cũng chẳng nhàn rỗi gì khi nó đang bận chu du khắp nơi trên cơ thể của cô để đốt lửa. Bàn tay to lớn nóng hổi của anh áp nên nơi căng đầy của cô để xoa nắn, nhân lúc cô bị bất ngờ mà rên lên, anh ưỡn thẳng lưng, đâm sâu vào cổ họng của cô.
“Ưm… khoan, khoan đã… Lăng Tiêu! Aaa… hưm!” Miệng bị thứ gì đấy nhét đến căng phồng, cô phải khó khăn lắm mới có thể phát ra được vài tiếng.
Điềm Nhiên đột nhiên cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, cô muốn kháng nghị nhưng miệng đang bị nhét đầy bởi g.ậ.y th.ị.t nóng hổi của anh khiến cho cô không thể nói được, chỉ có thể bị động phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Lăng Tiêu gần như đã mất kiểm soát. Anh không những không thả chậm tốc độ mà còn hùng hồn cắm c.ô.n th.ịt. vào miệng cô càng lúc càng nhanh và sâu hơn, cổ họng của cô không thể chịu đựng được nổi nữa, cô đặt tay lên phần bụng rắn chắc của người kia, ý muốn đẩy anh ra nhưng anh làm sao mà chịu được khi đang sung sướng như muốn thăng thiên? Anh nắm ngược lại lấy tay của cô, thắt lưng càng thêm mạnh mẽ tiến công.
“Ưm… ưm… ưm...” Miệng cô liên tục bị anh rút ra đ.â.m vào, khóe miệng mỏi nhừ đau đớn khi đã qua một lúc lâu tiếp nhận thứ to lớn đấy. Điềm Nhiên nhìn anh với đôi mắt nước đẫm cầu xin nhưng cô nào biết được, dáng vẻ đáng thương đấy của mình càng thêm phần cuốn hút khiến đàn ông như sói đói muốn thô bạo làm th.ị.t cô hơn?
“A… Nhiên Nhiên, bảo bối!” Bàn tay anh siết chặt lấy một bên no đủ của cô, khuôn mặt thập phần thỏa mãn thở dốc.
Miệng của cô mỏi nhừ, bên trong bị anh cọ sát đến đau đớn. Ngay lúc cô thật sự không chịu nổi nữa thì một dòng t.i.nh d*ch đặc sệt đột nhiên xuất ra khiến cô không kịp phòng bị liền sặc sụa ho khan.
“Khụ khụ khụ...”
Điềm Nhiên nuốt hết xuống bụng, một vài giọt rơi ra cùng với nước bọt của cô chảy từ khoé miệng xuống đến cằm tạo nên một khung cảnh dâm mĩ vô cùng.
Khối th.ị.t vừa xuất t.i.nh của anh lại kiêu ngạo hùng hổ ngẩng đầu, trướng đến phát đau.