Dật Nhuệ quả thật đã theo chân của cô tới khu vườn phía Tây. Điềm Nhiên đã ngay trước rồi, hắn ta nhanh bước chân hơn, gần như là chạy trong thầm lặng về phía cô.
Bỗng…
Bụp!
“A! Hự…”
Trước mắt hắn bỗng tối sầm, trời đất đảo lộn chẳng hay biết gì. Đợi đến khi hắn mở mắt ra, bản thân đã không còn ở chỗ cũ nữa mà là một nơi lạ lẫm khác, trước mắt cũng chẳng phải người con gái đáng ghét kia nữa mà là một thằng khốn đáng ch.ết mà hắn ta thù ghét nhất trên đời.
“Mặc Lăng Tiêu!” Hắn gằn giọng nói.
Lăng Tiêu cao lãnh ngồi trên chiếc ghế trước mặt hắn, bộ dạng oai phong lẫm liệt mà hắn ta căm phẫn nhất. Anh như có như không mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn nói:
“Ít ra đầu óc mày vẫn còn chút tỉnh táo để nhớ tên của tao nhỉ? Thật vinh hạnh!”
Anh mỉa mai!
“Vì… vì sao mày lại ở đây? Chẳng phải, chẳng phải…”
Chẳng phải là nên ở sảnh tiệc không hay biết gì để hắn ta ‘ức hiếp’ cô?
Lăng Tiêu bật cười một tiếng trầm thấp trong cổ họng. Bảo bối của anh, hắn ta xứng để chạm vào sao?
Cô bây giờ đã là của anh, có ch.ết anh cũng sẽ chẳng để ai đụng vào.
Hắn ta bị vệ sĩ của anh bắt ép quỳ xuống đất, bộ dạng thảm hại trông nhục nhã biết bao nhiêu trong bộ đồ của người phục vụ. Trái ngược với bộ dạng chật vật của hắn, anh cả người toát lên vẻ sang trọng trong bộ Âu phục phẳng phiu được cắt may tỉ mỉ, đo đạc theo tỉ lệ chuẩn của anh.
Anh ngồi ở giữa, xung quanh là dàn vệ sĩ mặc vest đen cả người toát lên hơi thở lạnh lẽo và khí thế bức người chẳng thua kém bất kì ai. Trước áp lực lớn hướng tới, Dật Nhuệ dường như là kẻ thua cuộc trước tầm mắt của anh. Hắn ta đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, cảm giác thua cuộc bủa vây như thể mọi thứ trong đầu của hắn đều bị phơi bày trần trụi trước anh.
“Mày… mày gài bẫy tao?” Hắn chợt phát hiện ra điều gì đấy, không khống chế nổi giọng nói mà lớn tiếng quát trong cơn thịnh nộ.
Anh cười khuẩy, nhìn hắn ta như một thằng hề diễn trò trước mắt mình.
“Sao lại nói lời nặng nề như thế chứ? Tao chỉ là giúp mày tạo niềm vui thôi mà?”
Anh đột nhiên cười lớn tiếng, đôi mắt âm u cũng vì vậy mà híp lại.
“Mày nghĩ mấy trò vặt vãnh đấy của mày bí ẩn lắm sao? Tao đã phải rất cố gắng mới có thể giúp mày thực hiện trò chơi đến bước đường này đấy.”
Hắn ta giận run, ánh mắt thâm độc nhìn anh chẳng thể cất lên dù chỉ là một lời.
Khốn khiếp!
Tên khốn họ Mặc đấy xem hắn ta là kẻ mua vui, đứng từ bên ngoài nhìn hắn chạy qua chạy lại như một thằng ngốc.
Ch.ết… ch.ết tiệt!
Hắn… hắn phải gi.ết ch.ết tên khốn đang ngồi kia!
“Thằng ch*! Con m* nó! Mày… mày, hôm nay tao nhất định phải liều sống ch.ết với mày!”
Thẹn quá hoá giận, khuôn mặt hắn ta đỏ au như núi lửa sắp phun trào. Đôi mắt hình viên đạn loé ra lửa nhìn thẳng vào anh như thể muốn khoét vài chục lỗ trên người Lăng Tiêu để giải tỏa cơn giận.
Hắn ta giẫy giụa nhằm chạy về phía anh nhưng những người vệ sĩ gần đấy đã ra sức áp chế một cách nhẹ nhàng. Hắn như một con thú hoang gặp phải kích thích, quần quại muốn lao vào tấn công người.
Lăng Tiêu nhả một hơi khói, làn khói trắng mờ ảo bay lượn che đi biểu cảm thâm trầm của anh.
“Thả hắn ra đi. Tôi muốn thử xem, rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng.”
Người vệ sĩ lượng lự trong giây lát nhưng ngay sau đấy lập tức đáp lời: “Vâng!”
Dật Nhuệ không nghĩ nhiều đến thế. Hắn ta như thú xổng chuồng, ngay lập tức nhân cơ hội bổ nhào về phía anh.
“…”
Sau vài chiêu thức qua đi, ai thắng ai thua dường như ngay từ đầu đã có kết quả rõ ràng.
“Cảm ơn mày đã giúp bảo bối của tao tìm được một nơi đẹp để hóng gió.”
Anh chỉnh trang lại quần áo trên người mình, lơ đãng nói với Dật Nhuệ đã trong tình trạng không còn khả năng phản kháng đang bị người của anh đưa đi.
Hắn ta nhìn anh, trong ánh mắt dường như nói: Vậy sao từ đầu mày không cản luôn con nhỏ đấy để nó đừng đi?
Hắn bị hai kẻ to khỏe kéo đi, bên tai còn vang vảng giọng nói của anh.
“Vì sao tao phải ủy khuất cô ấy không được đến chỗ này chỗ kia, không được làm này làm nọ? Cô ấy muốn gì cứ làm, muốn đi đâu thì đi. Việc dọn dẹp mấy kẻ ngáng đường như mày sẽ do tao dọn dẹp!”
“…”
…
Điềm Nhiên được anh ôm vào lòng, dựa vào nhau nhìn về phía tượng đài người cá phun nước phía trước.
Hôm nay anh uống rượu, mùi rượu quanh quẩn quanh chóp mũi của cô. Điềm Nhiên say, không biết do anh hay do mùi rượu.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào bên tai của cô, tiếng tim đập thình thịch như tiếng trống vang trong màn đêm tĩnh lặng.
Sau cùng thì… cô vẫn thích nhất là lúc ở bên anh. Dù không nói gì, không làm gì thì bản thân dường như luôn trong trạng thái được ngâm trong mật ngọt. Cảm nhận thời gian trôi qua, từng giây từng phút đều là niềm hạnh phúc trân trọng đến suốt đời.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, mỉm cười nhìn cô trìu mến nói:
“Chúng ta về nhà nhé?”
Điềm Nhiên ngây ngốc nhìn anh, trong đầu lẩm bẩm lại một số từ mà anh vừa nói.
Chúng ta…
Nhà…
Về nhà của chúng ta!
Điềm Nhiên sực tỉnh lại khỏi mớ suy nghĩ của mình, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong màn đêm đen tối.
“Vâng! Về nhà thôi!”
Làn gió đem thổi qua khẽ nay mái tóc của cô, những lọn tóc mềm mượt tung bay trong gió , tán loạn trước mặt khiến Điềm Nhiên bất ngờ phải đưa tay lên giữ.
Dù vậy thì… nụ cười trên môi cô vẫn không vụt tắt mà trái lại còn thêm chút hồn nhiên đáng yêu.
Trái tim Lăng Tiêu đập dồn dập nhanh hơn, anh đưa một tay lên che đi nửa khuôn mặt đang đỏ lừ của mình.
Anh cởi áo vest của mình ra, khoác lên đôi vai gầy của cô. Một tay đưa ra ôm lấy eo cô kéo lại gần mình, Điềm Nhiên muốn tránh né thì nghe thấy anh nói:
“Anh lạnh lắm, em phải truyền hơi ấm cho anh chứ?”
Điềm Nhiên khó xử, cảm thấy tự trách vì mình nên anh mới phải cởi áo ra.
“Vậy anh mặc lại áo vào đi. Em cũng không lạnh lắm đâu.”
Anh bật cười đến vui vẻ cong lưng, hôn nhẹ lên mái tóc của cô một cách yêu chiều.
“Em không mặc thì anh sẽ lạnh cả thể xác lẫn tinh thần đấy.”
“Đừng cướp mất cơ hội thể hiện kịch bản nam chính của anh. Việc của em là chỉ cần ôm anh, yêu anh và hưởng thụ tình yêu của ranh dành cho em mà thôi.”
Cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhu tình chính là thể hiện rõ nhất niềm hạnh phúc vô bờ của cô hiện giờ.
Điềm Nhiên đột nhiên nhón chân lên, đôi cánh tay nhỏ bé đưa lên ôm lấy cổ của anh. Cô ngẩng mặt, hôn “chụt” một cái lên đôi môi mỏng lạnh còn vương vị rượu nồng của anh.
“Mặc Lăng Tiêu, em yêu anh!”
“…”
…
Lăng Tiêu và Điềm Nhiên ngồi trên xe trở về nhà. Hôm nay phải chuẩn bị nhiều thứ với tâm thế lo lắng làm hao tổn rất nhiều sức lực của Điềm Nhiên. Thời gian quá nửa đêm, cô không chống cự nổi nữa mà gật gù đầu ngủ trong lòng của anh.
Lăng Tiêu ôm chặt lấy cô, để cô ngồi dựa vào lòng của mình. Chiếc áo vest được anh tận dụng làm chăn che chắn khoác lên người của cô.
Trời về đêm tĩnh mịch, tâm trạng của ta cũng bỗng chốc trở nên trầm lặng theo. Anh đưa tay gạt đi lọn tóc xoã trước mặt cô, ánh mắt mê luyến chăm chú nhìn từng chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô một cái. Nụ hôn tuy chỉ là thoáng qua nhưng tình yêu động lại là vô bờ bến.
Ánh mắt anh kháo chặt trên khuôn mặt của cô, miệng lẩm bẩm:
“Anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào kìm hãm bước chân của em. Em chỉ cần tiến về phía trước, chuyện còn lại sẽ có anh chống đỡ thay em.”
…
Chuyện về bữa tiệc sang trọng của những người tầm cỡ hay Dật Nhuệ mà cô không hay biết đã âm thầm xuấthiện trong bữa tiệc đã là việc của một tháng trước.
Việc hiện tại mà cô đang quan tâm chính là…
“Cái gì cơ? Cậu muốn tớ nói dối Lăng Tiêu?”
Điềm Nhiên hoảng hốt lớn tiếng nói, trợn tròn mắt nhìn về Thiên Ái đang đứng ở phía đối diện.
Cô ấy ấp úng, lấp bấp nói:
“Ha ha ha… cái gì mà nói dối chứ? Chỉ là, chỉ là viện cớ chút thôi mà.”