Dật Nhuệ trở về nhà thì một lần nữa phải rơi vào tình trạng mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể chất vì ba mẹ hắn liên tục lớn giọng tra khảo về việc bộ dạng chật vật hiện tại của hắn.
Hắn đã chẳng muốn nhắc tới và lơ đi nhưng họ cứ nhất quyết nói mãi không buông, cuối cùng hắn chịu hết nổi đành buộc miệng nói:
“Tất cả là tại con khốn Điềm Nhiên cùng thằng tình nhân của nó đấy. Vừa lòng ba mẹ chưa?”
Sầm!
Nói xong, hắn bỏ vào phòng đóng mạnh cánh cửa.
Chẳng cần phải nói, bộ dạng của họ sau đấy chính là hận không thể ngay lập tức xé xác của cô ra.
…
Hắn ta sau một thời gian nghỉ dưỡng ở nhà thì đã lết xác đến công ty. Không thể gặp mặt chứ nói gì là lời biện minh? Thứ hắn nhận được chính là tin tức mình đã bị cắt chức đuổi việc ngay trong thời gian nghỉ ở nhà.
Còn gì có thể tồi tệ hơn nữa không, hãy đến với hắn ta luôn đi!
“Khốn khiếp! Con m* nó chứ!”
Hắn ta tức giận vò đầu bứt tóc, trong lúc quẫn bách đấy lại vô tình gặp được Điềm Uyển Uyển, cô tình nhân nhỏ yêu dấu của hắn ta đã lâu không gặp.
“Thời gian qua em đã ở đâu vậy hả?”
Uyển Uyển bĩu môi tỏ vẻ khó chịu khi câu đầu tiên gặp nhau mà hắn ta lại nói một cách cọc cằn như thế. Đúng là đã thay đổi cả rồi!
“Anh cũng biết mà, em bận đi đóng phim đó.”
“Hừ! Phim với phò, em bận đến mức không quan tâm tới anh ra sao luôn hả?”
“Em… em…”
Cô ta phụng phịu, đang nghĩ cách nên làm sao để chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là của Dương Dật Nhuệ!
Hắn ta chau mày, tâm tình không vui nên tất nhiên đối với ai cũng sẽ như vậy.
“Alo?” Hắn ta khó chịu nói qua điện thoại.
“Ha ha ha… con trai của mẹ à!” Giọng nói của mẹ hắn, bà Dương vang lên từ đầu dây bên kia.
Giọng nói ch.ết tiệt này, chắc chắn gọi cho hắn sẽ chẳng có điều gì tốt lành.
“Mẹ… có chuyện gì thì nói luôn đi.”
Bà ta ngập ngừng mất lúc lâu, mãi một hồi lâu sau khi Dật Nhuệ gần mất hết kiên nhẫn rồi mới cất lời, nói nhanh như thể bị ai đấy dí đuổi.
“Con còn tiền đúng không, mau chuyển cho mẹ đi.”
Vừa kết thúc lời, bà ta thở phào một cách nhẹ nhõm như vừa được cởi bỏ một lớp gánh nặng. Trái ngược với tình thần thoải mái của bà ta, hắn dường như hoá điên rồi, ngay lập tức lớn tiếng hét qua điện thoại.
“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy hả? Chẳng phải vừa mới tuần trước con vừa chuyển tiền sinh hoạt cho ba mẹ rồi sao?”
Giọng nói lớn tiếng của hắn vang lên, to đến mức những người xung quanh cũng phải tò mò ngoái đầu lại nhìn.
Một kẻ vốn trọng thể diện như hắn nếu là trước kia thì dù có tức giận như nào cũng sẽ luôn giữ vững hình tượng mà bản thân đã gầy dựng. Nhưng hiện tại thì sao? Thử hỏi còn có thể bình tĩnh ư?
Bà Dương ở bên kia cũng chẳng hề kiên nhẫn. Hắn vốn là con của bà ta, chu cấp tiền cho vợ chồng bà ta xài cũng là điều dễ hiểu và bắt buộc của đạo làm con.
“Mẹ đã nói rồi đấy! Mau chóng gửi tiền đi, số tiền kia đã dùng chi trả chi phí sinh hoạt hết rồi. Chẳng lẽ con muốn ba mẹ ch.ết đói hả?”
Nói xong, bà ta trực tiếp cúp máy.
Tiếng ‘tút… tút…’ đầy lạnh lẽo vang lên bên tai khiến lòng Dật Nhuệ cũng theo đấy mà lạnh theo.
Hắn ta tức giận nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, tức giận mà hét lên một tiếng đầy bất lực và tuyệt vọng.
Chịu ăn đánh ăn đấm thì đã thôi đi, hiện tại còn mất việc, bây giờ ba mẹ còn đòi tiền thì hắn biết lấy ở đâu ra chứ? Chưa kể tới, tiền đưa bao nhiêu cho ba mẹ cũng không đủ. Điển hình chính là việc tuần trước, hắn vừa đưa một mớ cho mẹ dư giả chi tiêu trong một tháng thì chưa đầy một tuần đã hết sạch.
Cứ cái đà này, chỉ chưa đầy vài tháng thì họ sẽ phải bán nhà để mà ăn mất!
Uyển Uyển nhẹ bước đến bên hắn, bàn tay trắng nõn đưa ra, hiện rõ tấm thẻ ngân hàng ở trong lòng bàn tay.
Dật Nhuệ thoáng khựng người, toan tính cầm lên thì bỗng nhớ tới điều gì đây, lí trí kịp quay về trước khi làm ra điều dại dột.
“Cái này…” Giọng nói mềm mỏng của hắn dành cho Uyển Uyển.
Cô ta kéo tay hắn, mở từng ngón tay của hắn ta ra rồi đặt tấm thẻ vào trong.
“Anh cầm lấy đi…”
Dật Nhuệ có cảm động không? Tất nhiên là có!
Tầm mắt hắn nhìn cô ta như nhìn vị cứu tinh của đời mình, trong đáy mắt như thể đang chấp chứa hàng vạn ngôi sao.
Hắn đỡ cô ta ngồi xuống ghế, bản thân cũng theo đấy mà ngồi xuống vị trí bên cạnh. Khung cảnh đáng ghét quanh họ cũng bất giác trở nên hữu tình đến lạ thường. Hắn cảm kích cô ta không thôi, đang tính nói mấy lời mật ngọt ch.ết người thì bỗng lại nghe thấy giọng nói của Uyển Uyển vang lên.
“Anh nhận lấy đi, cái này… em thấy chị gái em bồi tội cho anh.” Cô ta xinh đẹp quyến rũ lòng người, lời nói ra tất nhiên cũng trở nên hay và hợp tai người nghe. Không chỉ một đòn đánh thẳng vào lòng người đàn ông mà trong giọng nói còn mang theo chút tự trách cùng tiếng thút thít đầy ấm ức khiến người ta sinh ra lòng che chở.
Hắn ta nghi hoặc nhìn cô ta, miệng lấp bấp nói: “Tội? Bồi tội gì?“
Cô ta đột nhiên nức nở, nép vào lòng hắn lớn tiếng oà khóc.
“Hức… hức, em xin lỗi! Tại chị em, chị ấy đã khiến anh bị mất việc. Em, em cảm thấy có lỗi với anh nhiều lắm!”
“Em… em nói vậy là có ý gì?” Hắn gằn giọng, khí tức lạnh lẽo bỗng chốc bủa vây.
“…”
Cô ta không nói luôn mà lại bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp càng thêm động lòng người. Hắn ta sốt ruột gần ch.ết, vừa nóng lòng muốn biết vừa phải dỗ người đẹp trong lòng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại và nói:
“Em… em đi đóng phim, vô tình nghe người trong giới nói… Mặc tổng đột nhiên trở về nước trực tiếp tiếp quản kinh doanh vừa đột nhiên gây khó dễ cho anh là vì… chị Nhiên!”
“Ha! Thì ra là như vậy…” Hắn ta nhếch mép, tự cười chế nhạo.
Hắn cứ muốn nghĩ, vì sao tên khốn đấy lại đột nhiên nhắm tới mình như thế?
Sớm đã đoán già đoán non rồi, bây giờ nghe Uyển Uyển nói thì càng thêm phần chắc chắn. Tại con khốn đấy, tại nó mà cuộc sống của hắn lại trở nên khốn đốn như hiện giờ.
Việc mất tiền cũng chẳng còn, hắn ta từng có chỗ đứng trên thương trường, bây giờ thì có gì chứ? Người người đều đang chế nhạo hắn! Còn đâu, còn đâu người đàn ông mang đang là người có tiềm năng, sớm muộn gì cũng trở nên thành tài đứng ở vị thế cao?
Ha ha ha… nhìn hắn mà xem, thảm đến mức phải ngửa tay xin tiền gái!
Tất cả là tại con khốn đấy, con khốn Điềm Nhiên đã hại hắn!
Hắn ta thề với trời, nhất định sẽ không để yên chuyện này!
“Anh yên tâm, lần tới gặp em nhất định sẽ thử cầu xin chị ấy.”
Hắn ta nheo mày, nói: “Có thể sao?”
“…”
Cô ta im bật, bộ dạng chẳng đáng tin chút nào.
Cô ta thấy bộ dạng chán nản của hắn thì giả bộ rơi vào trầm ngâm suy tư, một hồi lâu sau đột nhiên “a” lên một tiếng, mờ ám nhìn hắn nói:
“Nếu đã không thể cứu vãn thì sao chúng ta không kéo theo khiến bọn họ cũng phải đau khổ như chúng ta?”
“Ý em là sao?”
“Anh còn nhớ bữa tiệc vào ngày X tháng X sắp tới không? Em còn nghe nói, lần này Mặc tổng sẽ mang theo một người phụ nữ đến nữa đấy.”
“…”
…
Lăng Tiêu ôm chặt lấy cô từ phía sau, đầu gác lên bả vai của cô, đưa mắt nhìn về tấm gương phía trước đang phản chiếu hình ảnh của hai người.
Điềm Nhiên đã quá quen thuộc với những hành động tiếp xúc thân mật này rồi nên chẳng còn cảm giác ngạc nhiên gì, trái lại còn rất tự nhiên hưởng ứng theo.
“Anh sao vậy? Có phải có chỗ nào không ổn không?” Cô cất giọng hỏi khi thấy trên tầm mắt của anh cứ chăm chăm nhìn vào mình.
Lăng Tiêu rúc đầu vào cần cổ của cô mà cọ xát vài cái, hơi thở ấm nóng của anh phả vào khiến cô cảm giác ngứa ngáy muốn tránh né.
Lăng Tiêu làm sao có thể để cô trốn? Anh ôm chặt lấy cô hơn, cất giọng mũi nói:
“Ưm… em là đẹp nhất, hoàn hảo nhất. Làm gì có cái gì không ổn chứ?” Lăng Tiêu vừa nói, bàn tay đặt trên người cô lại càn rỡ hơn, bắt đầu không an phận mà lần mò lung tung.
Điềm Nhiên: “…”
Cô phát hiện, hình như càng ngày Lăng Tiêu càng bám người, càng biết làm nũng rồi!
Mấy lời nói khích lệ của Lăng Tiêu dù nghe thì an lòng nhưng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng. Đây… là lần đầu tiên cô ăn diện như thế này và xuất hiện ở một sự kiện lớn đông người như thế. Ngày trước đi học, cô luôn đến thật sớm và tìm một chỗ khuất ít người để ngồi. Khi ra về cũng vậy, chẳng còn mấy người nữa thì cô mới lẩn để về. Hiện tại lại còn đi cùng anh, một người quá dỗi hoàn hảo thế này thì thử hỏi xem cô có đáng lo hay không cơ chứ?
“Hừm! Anh nói thật lòng đi mà, em rất sợ! Đừng nói mấy câu sáo rỗng khích lệ đấy nữa mà!” Cô nắm chặt lấy cánh tay của anh, cuống quýt lên gấp gáp nói. Trên mặt cô hiện rõ nét lo lắng, đôi môi mím chặt rồi hé mở mấp máy, đôi mắt mở to hơi nghiêng đầu về phía anh.
Lăng Tiêu thật sự rất yêu cô, trong mắt anh thì cô chính là xinh đẹp nhất. Biểu cảm của cô vốn đáng yêu hiện giờ tô điểm lên một chút nữa thì càng thêm rung động lòng người. Trái tim Lăng Tiêu hẫng một nhịp, tim đập thình thịch như tiếng trống vang trong lồng ngực.
“Moa! Bảo bối của anh là tuyệt vời nhất!” Lăng Tiêu cúi nhẹ đầu hôn một cái thật kêu trên gò má của cô, nụ cười tươi rói trên môi như ánh mặt trời chẳng có gì có thể dập tắt. “Có gì phải sợ chứ? Em đã có anh bên cạnh rồi mà. Em cứ việc làm mọi điều mà mình thích, những thứ còn lại cứ để anh lo.”
Điềm Nhiên: “…”
Lăng Tiêu nhẹ tay buông cô ra, anh lùi lại một bước đứng đối diện với cô. Thân trên cúi nhẹ về trước, chìa tay về phía cô, mỉm cười dịu dạng với bộ dạng lãnh đạm khiến người ta nhìn vào có thể tin tưởng dựa dẫm tuyệt đối.
“Nhiên Nhiên à, chúng ta đi nhé?”
Cô cắn chặt môi, đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.