Bạn gái của Đình Diệp- Mộ Thiên Ái chính là chủ của cửa tiệm hoa này. Điềm Nhiên mới đầu đã rất lo lắng bởi cô ấy là một người xinh đẹp, thần thái ngút ngàn khiến người ta phải e dè. Nhưng khác với những gì cô lo sợ, cô ấy lại là một người rất dễ gần, tính cách dễ thương vô cùng.
Lăng Tiêu từng nói, bạn gái của Đình Diệp rất cởi mở, nhất định sẽ giúp đỡ cô rất nhiều. Khi đấy Điềm Nhiên ngơ ra, tuy không nói gì nhưng trong lòng vẫn biết đâu là chừng mực và không quá ngóng chờ. Nhưng đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy không bằng thử tiếp xúc.
Cô rụt rè bước vào, cứ nghĩ mọi người sẽ không mấy chào đón cô nhưng quả thật cô đã lầm, đã quá nghĩ xấu về người khác.
Khi vừa mở cửa bước vào, chào đón cô chính là một bó hoa hướng dương xinh đẹp. Thiên Ái tận tay trao cho cô, mỉm cười tươi tắn nói:
“Điềm Nhiên, chào mừng cô đến với gia đình Flower của tôi. Bó hoa này tặng cho cô, hãy luôn xinh đẹp rạng rỡ và hướng về mặt trời như bông hoa này nhé.”
Tiếp theo đấy là một tràng pháo tay của người nhân viên còn lại.
Điềm Nhiên: “…”
Lần đầu tiên cô được chào đón và cũng là lần đầu tiên nhận được một bó hoa cùng lời chúc tốt đẹp từ người khác.
Hốc mắt cô đỏ ửng, cảm xúc dạt dào dâng lên khiến Điềm Nhiên sụt sịt xém chút nữa đã khóc.
Cô nghĩ mình sẽ mãi mãi không quên ngày hôm nay, ngày đáng nhớ và hạnh phúc của cuộc đời mình.
Điềm Nhiên gạt bỏ nước mắt và sự yếu mềm của mình qua một bên. Cô nhớ tới lời Lăng Tiêu nói, nhất định phải mạnh mẽ.
“Cảm… cảm ơn mọi người rất nhiều, mong mọi người giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình.”
Cô vừa nói, vừa liên tục cúi gập người xuống.
Mọi người ở đây rất tốt. Họ bước tới vây quanh cô, nói chuyện và cười đùa thân thiết với nhau. Chẳng mấy chốc tâm trạng Điềm Nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Cô theo sự chỉ dẫn của mọi người, vừa làm quen với công việc vừa tranh thủ thời gian tìm hiểu hơn về nhau.
Có lẽ làm việc trong môi trường đầy hoa tươi và những con người luôn tươi cười nên cô cũng được hưởng một chút từ những thứ xinh đẹp đấy.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, Thiên Ái có việc gấp nên đã đi trước. Trước khi đi, cô ấy còn không quên quay lại căn dặn cô.
“Điềm Nhiên à, cậu ở đây trông cửa tiệm cùng Tiểu Mỹ hộ tớ nhé. Nếu có thể tớ sẽ tranh thủ về sớm cùng hai người.”
Tiểu Mỹ có vẻ khá quen thuộc với điều này, nét mặt của cô ấy thản nhiên, cất giọng nói đã rõ.
Điềm Nhiên không quen với điều này như họ. Cô có chút lưu luyến nhiều bạn thân mới quen này nhưng cũng chẳng dám làm chậm trễ việc gấp của cô ấy.
“Cậu… cậu cứ đi đi.“
Cô ấy mỉm cười vẫy tay với cô, đi xa rồi vẫn cố gắng nói vọng lại.
“Tớ đi đây, có chuyện gì cứ gọi cho tớ.”
Điềm Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác ngưỡng mộ. Trông cô ấy thật tỏa sáng dù chỉ nhìn ở phía sau. Nếu… nếu như cô có thể bằng một phần nhỏ của cô ấy thì thật tốt!
…
Điềm Nhiên nắm chặt trong tay chiếc điện thoại mà Lăng Tiêu đã mua cho cô. Mân mê nửa ngày trời cũng chẳng thể nhắc máy lên gọi đi một cuộc. Chính vì biểu hiện đắn đo do dự này của cô đã khiến Tiểu Mỹ, một người làm chung với cô không nhìn nổi nữa bèn nói:
“Sao vậy? Cô muốn gọi cho ai à, người yêu sao?”
Điềm Nhiên vội vã lắc đầu, luống cuống giải thích.
“Không… không phải là người yêu. Anh ấy là người đã giúp đỡ tôi…”
Cô ấy nghe cô nói thì gật gù đầu, trong đầu đã suy nghĩ ra một điều gì đấy, ánh mắt nhìn cô càng thêm phần thương cảm. Chà… thì ra là cô gái nhỏ bé đơn phương người ta.
“Hừm… sao cũng được, gọi cho người ta báo tin hay nói gì đấy đi. Tôi nghĩ chắc anh ta cũng đang mong ngóng lắm đấy.” Cô ấy nhích người qua chỗ cô, vòng tay qua ôm lấy bả vai cô nói.
Điềm Nhiên rơi vào suy tư, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Tiểu Mỹ nhân lúc không có khách đã tranh thủ chạy vào bên trong nghỉ ngơi một chút, tiện thể trả lại cho cô không gian yên tĩnh. Điềm Nhiên nhấc máy, chuẩn bị ấn gọi thì bỗng cánh cửa của tiệm bị đẩy từ bên ngoài vào, toàn thân cô cứng ngắc ngượng nghịu vì vẫn chưa quen với công việc mới nhưng vẫn bài bản cúi thấp đầu xuống, cất giọng thanh tao nói:
“Flower xin kính chào quý khách…”
“Ha ha ha… em giận anh sao? Ừm… chọc em chút thôi, anh đã đến nơi rồi. Nửa tiếng nữa anh sẽ đến đón em. Yêu em, bảo bối của anh!”
Điềm Nhiên: “…”
Giọng nói quen thuộc này…
Có ch.ết cô cũng không thể nào quên nổi!
Người đàn ông mặc trên mình bộ vest sang trọng màu xanh dương đậm, đeo cà vạt màu đỏ sọc đen. Anh ta từ bên ngoài bước vào mang theo gió lạnh, Điềm Nhiên toàn thân run rẩy chẳng biết là do lạnh hay là do anh ta nữa.
Cô âm thầm trấn an bản thân rằng đây chỉ là người giống người mà thôi nhưng bản thân hèn nhát, cô vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên để nhìn rõ sự thật. Dương Dật Nhuệ mới đầu không chú ý mấy tới cô nhưng cũng chính vì hành động lạ thường này của cô đã dấy lên sự chú ý của hắn.
Hắn ta đứng chắn trước mặt cô, tầm mắt cô rơi vào đôi giày da đen bóng loáng, theo bản năng rời tầm mắt lên, đối diện với cô chính là đôi mắt sâu thẳm đầy lạnh lùng của hắn.
“Ha! Thì ra là cô!” Hắn ta khinh thường, nhếch mép nói.
Điềm Nhiên: “…”
Anh ta khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tràn đầy ý trào phúng, đôi mắt nhìn cô như một thứ bẩn thỉu cố chấp nào đấy. Không! Phải là giống như nhìn một thứ bỏ đi chẳng ai cần tới, ánh mắt lạnh lẽo và âm u như sắp nổ ra một cơn thịnh nộ.
Chính là nó! Nó làm cô nhớ đến cái ngày kỉ niệm một năm ngày cưới, cũng là ngày kí giấy ly hôn. Anh ta đã nhìn cô như vậy, ra tay đánh cô không thương tiếc.
Cảm xúc ngày ấy bỗng hiện về, cơn đau đớn như chỉ mới là hôm qua. Lòng Điềm Nhiên đau thắt lại, hốc mắt đỏ ửng nước mắt trực trào rơi.
Cô chẳng biết nên nói gì, bản thân cô vô thức lùi bước, cô muốn bỏ chạy, tránh xa hắn ta.
Dật Nhuệ chau mày, ý đồ tránh né của cô đã chọc giận tới hắn. Hắn ta đưa tay nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô kéo lại, hất mạnh khiến cô loạng choạng ngã, phần lưng đau đớn như muốn gãy khi đụng trúng cạnh bàn gầy đấy.
“Đau…”
Có lẽ đã lâu rồi chưa chịu lại cảnh đau đớn như thế này nên lần này bị, cảm giác lại đau đớn gấp bội.
Hắn ta cao lãnh đứng nhìn cô đang chật vật ở dưới sàn, cất giọng khinh bỉ, khoé miệng cong cong mỉa mai nói:
“Đúng là xúi quẩy mà, hôm nay là cái ngày chó má gì vậy chứ! Cô nghĩ cô cứ xuất hiện ở mấy chỗ xung quanh tôi thì tôi sẽ hồi tâm chuyển ý, đưa mắt nhìn về một thứ đồ bỏ đi hả? Cô vẫn còn chưa tỉnh ngộ à? Cô nghĩ mình là ai vậy hả? Một thứ phế phẩm như cô sẽ chẳng còn cơ hội hay xứng đáng xách dép cho tôi đâu.”
“Thật là rẻ mạt! Thằng khốn kia chơi đến nát bươm, nhàm chán cô rồi nên đá cô hả? Ha ha ha… đúng là nồi nào úp vung nấy, con đ* thì cũng chỉ đi chung với thằng đ*ếm. Hừ! Xem cô kìa, ở đây bán hoa? Thật đúng là kinh tởm, mấy bông hoa kia sẽ cảm thấy oán hận khi bị một thứ gớm ghiếc như cô chạm phải đấy!”
“…”
Mấy lời nói của hắn thật khó nghe!
Cô… đã sai sao?
Không! Cô không hề sai mà! Cô đâu có như những gì hắn nói, cố ý bám theo hắn đâu? ‘Thằng kia’ trong miệng hắn chính là Lăng Tiêu? Thật quá đáng, hắn ta đang sỉ nhục anh trong khi hắn ta mới là người không xứng để nhắc đến anh.
Tính cách của cô vốn đâu phải là kẻ mặc người khác sỉ nhục như thế? Từ lúc nào mà cô lại cảm chịu như vậy? Thật ngu ngốc!
Cô vốn là người có tính cách hạn hẹp, không chịu thua thiệt cơ mà?
“Im mồm! Anh… đừng nghĩ mình xấu thì thấy ai cũng xấu theo.”
Điềm Nhiên chống tay lên mặt bàn, nặng nề nâng thân mình dậy, đương đầu với hắn ta.
Cô nhỏ người thì có sao? Ánh mắt vẫn kiên cường, đôi này thanh tú chau lại khiến hắn thoáng có cảm giác sợ hãi.
Suy nghĩ này hiện hữu trong đầu khiến Dương Dật Nhuệ cũng phải tự cười chế giễu mình. Hắn ta sợ ư? Không thể nào! Cô yêu hắn ta, chấp niệm hắn ta rất lớn. Bây giờ thấy hắn thành công như một ông Hoàng, cô chỉ như một con chuột cống chui rúc ở mấy nơi hôi thối mà thôi.
Cô rõ ràng là muốn bám lấy hắn, cố tình ve vãn ở trước mặt hắn ta!
Mấy cái trò này đã sớm xưa như trái đất rồi!
Hắn ta khí thế bức người, nhìn cô với ánh mắt âm trầm cao ngạo, nhếch mép cười khẩy một tiếng lớn. Cô như một chú hề đang làm mấy trò nhàm chán chẳng thể gây ra điều thú vị mới mẻ trước mặt hắn.
“Con khốn! Mày nói ai xấu xa hả? Qua lại với thằng chợ búa nên mày cũng học theo cái thói xấc xược này đúng không? Đúng là vô giáo dục, không được dạy dỗ đàng hoàng!”
Hắn ta nghiến răng ken két nói ra lời cay độc, hắn bất ngờ lao tới, giơ móng vuốt của mình về phía cô với tốc độ nhanh nhìn cũng không rõ. Điềm Nhiên chỉ thấy cái gì đấy vụt qua xé gió, một giây sau bên má đau rát, khuôn mặt của cô lệch hẳn sang một bên.
“Con đ*! Chỉ mấy tháng thôi mà mày gan dạ ra nhiều nhỉ? Ha! Xem ra mày sống cũng không đến nỗi nào, nói đi, mày đã qua lại với bao nhiêu thằng?”