Xứng Hay Không Xứng!

Chương 11: Bức hình đáng xấu hổ!



“Oẹ! Cô có biết nấu nướng không vậy? Tính nấu cho lợn ăn hay gì?”

“Đúng là cái thể loại ngu ngục, con trai tôi lấy cô về cái nhà này không biết là làm dâu hay là làm cái cục nợ nữa.”

Choang!

“Cái thể loại ngu đần như cô vì sao lại sống đến bây giờ vậy hả?”

Một bàn thức ăn mà Điềm Nhiên cực khổ làm cả một buổi sáng sớm bay thẳng xuống đất. Điềm Nhiên cắn chặt răng, cúi người dọn dẹp trong những tiếng chửi mắng liên hồi từ họ. Thời gian cô làm dâu đã được hai tháng rồi, những trò oái oăm này cô sớm cũng đã quen thuộc. Cứ ngỡ rằng chỉ cần cố gắng thì họ sẽ sớm chấp nhận cô thôi nhưng thật không ngờ… dù cô có làm gì thì cũng không thể nào lọt nổi vào mắt của họ.

Dù trong lòng đang rất bức bách nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Dật Nhuệ trở về nhà thì cô liền trở nên vui vẻ. Đúng vậy, người chồng của cô hôm nay sẽ trở về.



Uyển Uyển mặc trên mình chiếc váy màu xanh da trời ôm sát người càng làm tôn lên nước da trắng nõn và thân hình đầy đặn của cô ta. Những ngón tay thon dài mịn màng khẽ luận động, nhẹ nhàng nâng tách trà lên một cách sang chảnh.

Cô ta hớp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống, vừa đúng lúc người nào đấy bước vào ngồi ở vị trí đối diện với cô ta.

Người kia vừa đặt mông ngồi xuống thì ngay lập túc cất lời nịnh nọt cô ta.

“Ha ha ha… Uyển tiểu thư, thật ngại quá, cô đã tới lâu chưa?”

Nụ cười duyên dáng trên môi nở rộ, cô ta cất giọng nói:

“Chưa, chỉ vừa mới đến thôi.”

Người con gái kia cười ha hả ngại ngùng, không kìm được mà nhìn cô ta lâu hơn một chút. Quả là người con gái xinh đẹp và yêu kiều, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta thao thức và sinh ra bản năng muốn che chở.

Người kia lấy một phong bao màu trắng từ trong túi xách ra, cẩn thận nhìn xung quanh rồi đẩy về phía của cô ta.

Uyển Uyển nhếch môi, đưa tay cầm phong bao đấy lên mở ra xem. Cô ta vừa ý, nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt vui vẻ nhìn người đối diện.

“Cảm ơn cô, tôi rất thích món quà này.”

Người kia e ngại, khó khăn nói: “Vậy… chuyện của tôi…”

“Cô yên tâm, tôi sẽ giữ đúng lời hứa.”

Vừa cất xong lời thì cô ta đã ngay lập tức đứng dậy, thẳng lưng rời đi một cách kiêu ngạo.

Người kia nhìn theo dáng lưng của cô ta, trong lòng âm thầm bĩu môi, lẩm bẩm nói:

“Hoa thì đẹp thật đấy nhưng hoa này là hoa có độc, chỉ tội cho kẻ với cô ta nhắm trúng mà thôi.”

“Điềm Nhiên à, rốt cuộc cô đã gây ra nghiệp gì mà lại bị con cáo kia thù đến thế?”



“Này! Mày có nghe thấy tiếng chuông cửa kia không?”

Bà Dương tức giận hét lên khi tiếng chuông cửa liên tục kêu inh ỏi. Hàng mày chau lại, bà ta sực nhớ ra vừa nhờ cô đi mua đồ rồi. Thở dài một cách miễn cưỡng, bà ta tức giận hùng hổ bước về phía cánh cửa.

Đứa khỉ nào mà lại không biết điều, liên tục nhấn chuông như vậy?

Cạch!

Cánh cửa mở ra, đối diện với bà là một khoảng không tĩnh lặng. Chẳng có ai đứng ở trước cửa cả.

“Con mẹ nó! Thằng ch* nào đùa giỡn bà vậy hả?”

Bà ta chửi ầm lên một tiếng, đang tính quay ngửi vào nhà thì bỗng phát hiện dưới đất ngay trước cửa có một phong bao màu trắng, không có bất cứ thông tin hay chữ viết nào ở trên cả.

“Cái quái gì thế này? Ai gửi hả ta? Là của ông nhà mình hay là của thằng bé Nhuệ đây?”

Bà ta cầm lên, tự nhiên mà xé mở ra xem.

Đôi bàn tay run rẩy, đôi mắt trợn tròn vẻ khó tin, răng nghiến ken két, bà ta gầm lên một tiếng như thể muốn ngay lập tức xé xác người nào đấy ra.

“Con đ* đi.ếm Điềm Nhiên này!”

“…”

Chính vì vậy mà khi cô trở về nhà, đối diện chính là khuôn mặt đen thui đầy giận dữ của ông bà Dương. Điềm Nhiên rơi vào sợ hãi, toàn thân cô run lẩy bẩy, giọng nói trở nên thều thào.

“Con… con mới về ạ. Đây, đây là đồ mà… mà phu nhân kêu con đi lấy.”

Cô cúi gầm mặt xuống, hai tay kính cẩn đưa đồ về trước.

Thái độ của bà ta khinh khỉnh, từ trên ghế ngồi đứng dậy đi về phía cô, Điềm Nhiên theo quán tính mà lùi bước chân về sau. Bà Dương nhếch môi cười lạnh, cầm xấp hình trên tay ném thẳng về phía của cô. Những tấm hình bay loạn xạ, có cái còn cứa qua mặt của cô.

“Con đ* khốn khiếp! Mày nhìn xem cái này là cái gì hả?”

Bà ta ấn đầu cô xuống đất, khiến cô ngã rạp xuống, ép buộc cô phải nhìn rõ những tấm hình đang rơi vãi đầy nền nhà.

Điềm Nhiên như rơi vào hầm băng!

Hơi thở cô khó nhọc, khuôn mặt tái xanh càng khiến ông bà Dương thêm phần chắc chắn đây đều là những tấm hình thật.

Máu trong người cô như ngừng chảy, Điềm Nhiên như người mất hồn chậm chạp đưa tay về phía trước rồi bỗng lại hoá điên mà điên cuồng vơ lấy những tấm hình chói mắt kia.

Cô nhớ rất rõ những tấm hình này… đây chính là cảnh mà cô suýt chút nữa đã bị làm nhục. Chuyện đã qua rất lâu nhưng nỗi ám ảnh trong cô lại rất lớn. Điềm Nhiên cứ nghĩ mình đã quên được nó nhưng không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện và lại còn xuất hiện trong hoàn cảnh này.

Cô như kẻ điên xấu xí trong mắt họ đang điên cuồng vơ lấy những tấm hình đáng xấu hổ kia giấu đi. Những tấm hình này đều là những tấm hình chụp lúc cô bị ba trên đàn ông vây quanh sờ mó, quá đáng hơn còn có cả tấm hình cô bị xé rách áo, chỉ còn mỗi chiếc áo ngực trên thân trên.

Hình ảnh của cô trong mắt họ đã rất xấu, khi nhìn thấy những điều này nữa thì…

Điềm Nhiên không dám nghĩ tới tương lai mai sau của mình.

Các dây thần kinh của cô căng cứng, trong đầu thẳng thể suy nghĩ nổi điều gì nữa. Trái tim như bị bóp nhẹ lại khiến cô không thể thở nổi, trợn tròn mắt nhìn như con nai tơ nhìn con hổ đói đang chờ chực cắn mình một miếng đến tận xương.

Đôi bàn tay cô đưa ra sau, che giấu đi những hình ảnh đáng xấu hổ kia.

“Con… con… không phải…”

“Đây, đây chỉ là…”

Điềm Nhiên rất muốn bản thân mình bình tĩnh để nói cặn kẽ nhưng lời đến bên môi thì một từ cũng chẳng thể phát ra được nên hồn. Nhìn biểu hiện mất bình tĩnh của cô, lại nhìn cái cách cô nói chuyện chẳng đâu vào đâu lại càng khiến họ chán ghét hơn.

Ông Dương biểu hiện khó đoán ngồi uống trà, rất rõ ràng để thấy ông không muốn dính dáng gì đến chuyện này. Bà Dương nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, sát khí lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống Điềm Nhiên ngay tại chỗ.

“Con đ* ch.ết tiệt này! Loại đàn bà lăn loàn như mày vì sao đến bây giờ vẫn chưa bị bỏ vào sọt heo thả trôi sông?”

“Nhà tao rốt cuộc đã tạo nên nghiệp chướng gì khi đón mày về đây vậy hả?”

Bà ta bước tới chỗ của cô, đưa tay ra giật mạnh tóc của Điềm Nhiên không thương tiếc, bàn tay bên kia cũng chẳng nhàn nhã gì, vung lên tát liền mấy cái vào gò má của cô.

Điềm Nhiên bị ảnh hưởng tâm lý, tích tụ lâu ngày bộc phát khiến cô như một kẻ tâm thần, miệng liên tục lảm nhảm gì đấy, ánh mắt vô hồn chẳng hề có chút sức lực hay tâm trí để phản kháng nào. Một người đánh cứ đánh, một người hồn vía tận đâu đâu thì vẫn ở đâu đâu. Bà Dương đánh đến tay đã đau rát nhưng như thể người bị đánh không phải là cô vậy.

Điềm Nhiên đúng chất là kẻ điên, miệng liên tục nói rồi gào thết, hết khóc rồi lại cười, lúc thì gật lúc thì lắc đầu nguầy nguậy thật khiến người ta hoài nghi về đầu óc của cô.

Đúng lúc này thì cánh cửa lại bật mở, một người đàn ông lãnh đạm kéo theo chiếc vali của mình bước vào nhà.

Anh chứng kiến một cảnh này thì sững người, lớn tiếng nói:

“Mọi người đang làm gì vậy hả?”

Anh nhìn đến người con gái bị bà Dương hất ra ngã xuống nền nhà như một con búp bê xấu xí bị vứt bỏ. Suy nghĩ đầu tiên mà trong đầu anh hiện hữu đấy chính là…

“Người phụ nữ gầy gò xanh xao như thể da bọc xương này là vợ mình đây ư?“
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.