Dù chưa mở mắt thì khoang mũi của Phó Trạc Mẫn đã bị một cỗ mùi hôi hám oanh tạc đến buồn nôn, y cố gắng nâng mi, quang cảnh hoang sơ, tối tăm xung quanh khiến Phó Trạc Mẫn suýt tri hô lên một tiếng.
Đây là đâu chứ? Tại sao y lại ở địa phương hoang vu này? Không phải đang là buổi sáng sao?
Phó Trạc Mẫn không màng quan sát thêm, y tập trung suy nghĩ một chút xem có chuyện gì xảy ra.
*
Vốn dĩ hôm nay sau khi tan làm, Phó Trạc Mẫn định đi thư giãn một chút, nhưng chân sau còn chưa bước ra khỏi cửa công ty thì đột nhiên Mỹ Quyên lại tìm tới.
Thấy vậy, Phó Trạc Mẫn lập tức kéo Mỹ Quyên tới khu nhà đang xây bên cạnh công ty để nói chuyện, anh cũng rất hoang mang vì cô tìm được công ty của mình. Đây là thời điểm cấp trên đang cân nhắc vị trí trưởng phòng, anh không thể để loại b·ê b·ối này lọt vào tai bất cứ ai.
Mỹ Quyên khóc lóc, liên tục chất vấn anh tại sao lại nói lời chia tay.
Hiển nhiên, một tra nam chính hiệu như Phó Trạc Mẫn liền bày ra dáng vẻ buồn thảm, nói bản thân bị bệnh n·an y·, không còn sống được bao lâu nên không thể làm khổ Mỹ Quyên, vì vậy mới nuốt hết khổ đau nói lời cay đắng.
Nào ngờ Mỹ Quyên nghe xong liền phát điên, nói rằng đã sớm biết Phó Trạc Mẫn là một tên tra nam khốn kiếp, tận lúc này anh vẫn muốn lừa dối cô, Mỹ Quyên òa khóc nức nở rồi chạy đi một mạch trong sự thẫn thờ của Phó Trạc Mẫn.
Vốn dĩ Phó Trạc Mẫn cho rằng, Mỹ Quyên chỉ vì nhất thời buồn đau do bị đùa bỡn nên mới phản ứng dữ dội như vậy. Nào ngờ đâu, hai ngày sau trên khắp các mặt báo lẫn các trang mạng đều đưa tin Mỹ Quyên đã t·ự v·ẫn, hơn nữa còn để lại một bức di thư chỉ trích anh vô cùng gay gắt, người nhà Mỹ Quyên vô cùng đau lòng trước suy nghĩ dại dột của con gái mình.
Nhưng họ lại càng phẫn nộ hơn trước tên tra nam như Phó Trạc Mẫn, lập tức vung tiền ra chạy quảng cáo, đăng đàn mặt mũi, vóc dáng, nghề nghiệp cho đến thông tin cá nhân của anh lên cho cả thế giới biết.
Mà những cô gái từng bị Phó Trạc Mẫn đùa bỡn cũng bắt đầu lên tiếng, bóc trần hết mọi chuyện.
Hiển nhiên là dưới sức ép của dư luận, đừng nói là vị trí trưởng phòng kia mà công việc cũng không thể giữ, anh lập tức bị công ty sa thải, cha mẹ anh làm ăn không nhỏ nên cảm thấy vô cùng xấu hổ, thập phần thất vọng cắt đứt liên lạc.
Trong phút chốc, Phó Trạc Mẫn từ một người có gia thế, có học thức, có tương lai sáng lạng lập tức trở thành kẻ bị người người phỉ báng, chửi rủa.
Trên hết là chính bản thân Phó Trạc Mẫn cũng không tha thứ cho mình, anh chỉ nghĩ rất đơn giản vui chơi một chút, nào ngờ lại dính đến cả mạng người…
Năm mười tám tuổi, Phó Trạc Mẫn từng bị một cô gái cho đội nón xanh. Từ đó tam quan của Phó Trạc Mẫn bắt đầu trở nên vặn vẹo, ôm suy nghĩ muốn trả thù đời.
Tuy nói là trả thù, nhưng Phó Trạc Mẫn cũng không phải làm chuyện gì quá kinh khủng, chủ yếu anh sẽ tiếp cận họ, yêu chiều họ như công chúa, cứ thế vài tháng sau liền đột ngột biến mất rồi nói lời chia tay.
Trong thời gian đang nồng nàn, Phó Trạc Mẫn chưa từng lợi dụng bất cứ ai, nếu cô gái nào có nhu cầu thì hai người có thể cùng lăn giường, anh luôn dùng biện pháp an toàn dù đối phương có chấp nhận hay không.
Còn những cô gái vẫn còn trong trắng, Phó Trạc Mẫn chưa từng đi quá giới hạn.
Đơn giản rằng, Phó Trạc Mẫn chỉ muốn người khác nếm trải cảm giác anh từng chịu đựng. Nào ngờ Mỹ Quyên lại suy nghĩ dại dột như vậy…
Phó Trạc Mẫn giam mình trong phòng một tháng trời, chỉ khi khát hoặc đói đến mức không chịu nổi anh mới lết đi tìm chút gì đó bỏ bụng.
Đối với anh, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thống khổ, dằn vặt và hối hận luôn đan xen nhau cấu xé tâm trí anh. Thậm chí anh đã nghĩ đến c·ái c·hết, sau đó để lại một bức di thư, chủ yếu là để cho cha mẹ không bị ảnh hưởng bởi chuyện xấu xa của mình.
Có lẽ c·hết đi sẽ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn chăng?
Cuối cùng mẹ của Phó Trạc Mẫn cũng tìm tới, bà biết bản tính con trai mình không phải kẻ cầm thú, có điều nỗi đau năm mười tám tuổi khiến tam quan anh trở nên sai lệch.
Dù sao cũng là khối thịt ở trên người mình rơi ra, mẹ Phó Trạc Mẫn thấy con trai gầy đến bộ dạng kia lập tức rơi nước mắt. Hai mẹ con ôm nhau khóc, tâm sự những điều sâu kín nhất, từ lúc trưởng thành đến nay, đây là lần đầu tiên hai mẹ con anh thân thiết đến nhường này.
Được mẹ giải thích cặn kẽ và động viên, Phó Trạc Mẫn cũng không tiếp tục nghĩ quẩn. Dù biết ô danh sẽ khó trừ, nhưng y thật sự đã suy nghĩ thông suốt, cảm thấy bảy năm qua thật quá sai lầm, bây giờ anh sẽ cố gắng sống thật tốt, lần nữa trở thành một người con hiếu thảo, có ích cho gia đình và xã hội.
Phó Trạc Mẫn cũng suy nghĩ kỹ, anh sẽ đến nhà Mỹ Quyên để tạ tội, dù cho người nhà cô có đánh có mắng thì anh tuyệt đối cũng không hé răng nửa lời, đó đều là những điều anh phải chịu.
Mẹ Phó Trạc Mẫn thấy con trai đã nghĩ thông liền vui mừng, cảm thấy quá đỗi may mắn vì bà đã đến kịp thời, nếu không con trai sẽ làm chuyện dại dột mất.
Bà vừa khóc vừa cười, lập tức nói phải trở về bảo tin cho người cha già ở nhà, trên thực tế ông ấy cũng rất lo lắng cho anh.
Sau khi mẹ anh rời đi, Phó Trạc Mẫn lết vào phòng tắm, định bụng pha nước tắm rửa một trận cho thoải mái, dù sao cũng cả tháng nay rồi chưa tắm, cả người đã sớm bốc mùi.
Cẩn thận tắm rửa một phen, Phó Trạc Mẫn vịn lên thành bồn tắm bước ra, nào đâu tay trái anh hơi đuối sức, cứ thế trượt chân một phát nhào thẳng đầu xuống sàn nhà.
Trước khi hôn mê, Phó Trạc Mẫn còn nghe được âm thanh va đập vang dội của đầu anh và sàn nhà cứng cáp bên dưới, nội tâm hốt hoảng một trận.
*
Kết thúc dòng hồi tưởng, Phó Trạc Mẫn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì một dòng ký ức xa lạ đã đánh thẳng vào tâm trí, khiến Phó Trạc Mẫn không khỏi tri hô lên một tiếng.
Qua ít lâu, sau khi y đã tiếp nhận xong dòng ký ức xa lạ kia thì cơn đau đầu dữ dội cũng dần biến mất.
Nhưng Phó Trạc Mẫn lại đờ đẫn như người mất hồn, tâm trí loạn thành một đoàn.
Phó Trạc Mẫn ngồi đờ đẫn gần nửa canh giờ, sau đó hoa mắt ngã xuống sàn, bày ra vẻ mặt nhân gian này không còn gì để y luyến tiếc.
Đây đích thị là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát ư?
Cú đập đầu kia khiến cho y oanh liệt xuyên đến dị giới, nơi đây gọi là La Bách đại lục. Mà luồng ký ức xa lạ y vừa tiếp thu trước đó, chính là ký ức của nguyên thân, một người cùng tên họ với y.
Đời trước, thuở nhỏ y luôn gặp rắc rối với tên họ của mình, bởi mọi người trêu chọc quá nhiều, ai nấy đều nói tên của y chẳng phải quá giống nữ nhân sao?
Phó Trạc Mẫn từng nghĩ, như vậy đã ngang trái lắm rồi. Nhưng không, sự đời diễn biến khó lường, xưa không ngang trái bằng nay, bây giờ linh hồn y xuyên đến đại lục La Bách, nguyên thân cùng tên cùng họ với y đây lại là một nữ nhân hàng thật giá thật.
Đại lục La Bách tuy là một thế giới cổ xưa, có tu luyện cũng có hoàng quyền, thế nhưng nơi đây lại theo chế độ mẫu hệ.
Nghĩa là không giống như những triều đại cổ xưa khác trong lịch sử, nam nhân đứng đầu trị quốc bình thiên hạ, mà nữ nhân mới chính là người làm việc ấy.