Chưa kịp để ta lên tiếng, bên kia đã có người gọi tên Thẩm Cương, hắn đáp lại một tiếng rồi quay sang ta nói: "Ngươi về doanh trại nghỉ ngơi đi, ta xong việc sẽ đến tìm ngươi."
Cũng chẳng đợi ta gật đầu, hắn đã vội vàng chạy đi.
Không sao, ta sẽ tha thứ.
Bởi vì chẳng có gì khiến ta vui hơn khi được gặp lại Thẩm Cương.
Tạ đại nương thấy ta đến, đưa cho ta một chiếc khăn tay, "Sao mà vui đến mức khóc mà cũng không biết vậy?"
Hôm đó, Thẩm Cương đến tìm ta và nói chuyện rất lâu. Hắn nói mình đã lập được nhiều chiến công, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên Đại Tướng quân vẫn giữ hắn bên cạnh để dạy bảo.
Hắn còn nói Lý Hàn Sơn vẫn tham gia chiến sự, dù cách xa, việc liên lạc có phần bất tiện, nhưng hắn nhìn đại cục rất chuẩn, hầu hết các kế sách đều có thể áp dụng.
Nghe hắn nói, lòng ta càng thêm an tâm.
"Vậy còn phải đánh bao lâu nữa?"
Thẩm Cương cười tươi, "Đại Tướng quân nói sắp rồi, chỉ một hai tháng nữa thôi."
Hắn tựa đầu lên vai ta, ngước nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên trời, nói: "Lời hứa của ta sắp thành hiện thực rồi, ta sẽ cho ngươi và phụ mẫu có những ngày tháng tốt đẹp. Đến lúc đó, khi lên kinh thành, người bên nhà tỷ phu cũng không dám coi thường ngươi nữa."
Ta đỏ mắt cười mà không nói gì, còn Thẩm Cương thì đã gục đầu ngủ trên vai ta rồi.
Lời nói thì dễ, nhưng thực hiện lại rất khó.
Dẫu sao cuộc chiến cũng đã kéo dài nhiều năm, cả hai bên đều đã trả giá quá nhiều. Càng đến gần thất bại, đối phương lại càng quyết tâm liều c.h.ế.t một trận.
Tạ đại nương hầu như mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế, danh tiếng của đội quân nữ ngày càng lớn, người nghe danh mà đến đầu quân cũng càng nhiều, còn ta đã trở thành người kỳ cựu trong doanh trại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thư của Lý Hàn Sơn luôn kể những chuyện vui vẻ nhẹ nhàng, nói rằng phụ mẫu ta đã mở một quán ăn nhỏ ở kinh thành, việc buôn bán cũng khá ổn. Hắn cũng kể rằng Cố thúc vừa có thêm một đứa cháu trai mũm mĩm, quậy phá không ngừng, tình hình đã ổn định hơn nhiều, cuộc sống của mọi người bắt đầu trở lại bình thường.
Nhưng dù ta đã đọc đi đọc lại hai, ba lần, vẫn không thấy hắn nói gì về bản thân mình.
Chỉ có hai chữ ở góc dưới cùng của thư: "Bình an."
Ta nhíu mày viết thư hồi âm, trong lòng thầm tính toán thời gian trở về.
Nhưng chưa kịp tính xong, quân địch đã bắt đầu phản công.
Trong đêm tối, mọi người nhanh chóng cầm lấy vũ khí, khi chúng ta đến nơi, chiến trường đã rực lửa, hơi nóng phả vào khiến mặt ta đỏ bừng. Ta và Thẩm Cương lướt qua nhau, hắn ném cho ta một thanh đao, chỉ kịp liếc nhìn ta một cái rồi lao thẳng vào phía trước.
Sau đó, ta thấy hắn bị vây kín trong đám đông.
Ta lại nghĩ đến phụ mẫu của Lý Hàn Sơn.
Không thể để Thẩm Cương xảy ra chuyện.
Ta càng g.i.ế.t được nhiều, chặn được nhiều kẻ địch, thì hắn càng xa rời hiểm nguy.
Trong đầu ta chỉ nghĩ đến điều này, cho đến khi tiếng khóc xung quanh kéo ta trở lại thực tại. Quay đầu nhìn lại, trận chiến đêm nay đã kết thúc, còn Tạ đại nương đang ngã xuống đất, thở dốc.
Ta hoảng hốt, vứt bỏ mọi thứ trên tay, quỳ xuống bên cạnh bà, gần như lúng túng giữ chặt vết thương của bà, "Mau tìm đại phu, tìm đại phu!"
Tạ đại nương cố gắng đưa tay lên nắm lấy tay ta, "Xuân... Xuân Ý..."
Ta trấn tĩnh lại, nhìn bà, nhưng ánh mắt của Tạ đại nương lại hướng lên bầu trời, "Hãy dẫn dắt đội quân nữ thật tốt... khụ khụ... chôn ta cùng với Ôn Trí, và phụ thân của con bé..."
Nói xong lời này, dường như bà đã dùng hết sức lực, ánh sáng trong mắt Tạ đại nương cũng dần tan biến. Bà chỉ cười và nói với mọi người: "Tạ đại nương ta không lừa các ngươi, thật sự sắp kết thúc rồi."
Rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc?
Không ai biết.
Nhưng mọi người chỉ có thể tin vào điều đó, nếu không thì không thể cầm cự được nữa.
Sau khi an táng Tạ đại nương xong, ta lại bắt đầu đi khắp doanh trại tìm Thẩm Cương.
Sau vài vòng tìm kiếm, cuối cùng ta và Thẩm Cương cũng gặp lại nhau, cả hai đều đỏ mắt, vừa khóc vừa cười nhìn nhau.
Thẩm Cương lên tiếng trước: "Vết thương của ngươi khỏi chưa mà đã ra trận?"
Ta bước tới, vừa véo vừa đá hắn, xác nhận trên người hắn không có vết thương nghiêm trọng nào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Thẩm Cương cười: "Thẩm Xuân Ý, sao ngươi ngốc thế? Ngươi không sợ sau này tỷ phu ta cưới vài tiểu thiếp rồi bắt nạt ngươi đến c.h.ế.t à?"
Ta không cho phép hắn bôi nhọ Lý Hàn Sơn, liền nói: "Ngươi biết cái gì chứ, tỷ phu ngươi mong ta về nhà từng ngày đó!"
Thẩm Cương lại cười: "Vậy thì ngươi mau trở về đi."