Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 10



Từ nhỏ Kỷ Vân Đồng đã không phải người có tính tình tốt. Đúng như mẹ nàng nói vậy, người ta nói nàng hai câu nàng sẽ cãi lại mười câu, còn thấy mình nói rất có lý, chưa bao giờ tùy tiện cúi đầu nhận lỗi.

Nếu như Cố Nguyên Phụng đắc tội nàng, nàng có thể nghĩ ra một trăm cách để đáp trả lại, tuyệt không bao giờ để mình chịu thiệt dù chỉ nửa chút. Có lẽ trước đây Cố Nguyên Phụng luôn thấy nàng phiền nhưng do có trưởng bối trấn áp nên không nói ra miệng mà thôi.

Như giờ lại tốt.

Hứa Thục Nhàn kể lại, Kỷ Vân Đồng cũng ngờ ngợ ra. Đó là khi mẹ nàng muốn sinh đệ đệ nên đã đưa nàng lên ngôi chùa trên núi để cầu phúc.

Khi đó nàng mới bốn, năm tuổi, làm sao mà ngồi yên nghe niệm kinh Phật được? Mỗi lần chỉ ngồi được một lát là chạy ra ngoài trèo cây nghịch ngợm tổ chim trong chùa.

Ai ngờ vừa mới sờ tới trứng chim đã nghe thấy bên cạnh có một nam nhân đang mắng người.

Nàng leo lên tường nhìn, thấy hai cô bé tầm tuổi mình đang bị mắng.

Kỷ Vân Đồng cảm thấy nam nhân mắng rất khó nghe, liền cười hì hì bắt chước. Nàng có kinh nghiệm phong phú trong việc chọc giận người lớn (dù sao thì đối tượng thực hành cũng là tất cả người lớn trong nhà nàng), rất hiểu rõ ngữ điệu nào có thể dễ dàng chọc giận những người này, chẳng mấy chốc đã khiến đối phương quay đầu trừng mắt nhìn mình.

Cơ hội tới rồi!

Kỷ Vân Đồng ném quả trứng chim vừa nhặt được vào trán đối phương.

Trúng đích!

Đối phương vô cùng giận dữ.

Kỷ Vân Đồng cười ha ha rồi nhanh chóng trèo xuống cây chạy đi.

Còn đối phương là ai, Kỷ Vân Đồng hoàn toàn không quan tâm, tất nhiên cũng không biết người đang quỳ trên đất đó chính là Hứa Thục Nhàn.

Dĩ nhiên, hôm đó nàng vẫn bị cha nhốt, bắt quỳ trong Phật đường rất lâu, vì nàng là con gái mà dám trèo cây!

"Thì ra là ngươi à." Kỷ Vân Đồng chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.

Nàng hỏi Hứa Thục Nhàn sau đó có còn bị phạt nữa không.

Hứa Thục Nhàn mỉm cười dịu dàng: "Mấy năm đầu dĩ nhiên là còn, sau đó ta xin tổ mẫu cho ta đến nhà cụ tổ đọc sách. Về sau thường lấy danh nghĩa cụ tổ khuyên cha ta ít chơi bời lại, làm việc chăm chỉ để kiếm một chức vụ thực sự, khuyên huynh trưởng học hành chăm chỉ để thi đỗ công danh, họ cũng không muốn quản ta nữa."

Nhà nàng ấy có cụ tổ, đó chính là ác mộng của thế hệ trước.

Khi tổ mẫu gả vào Hứa gia, không biết tổ phụ Hứa đã có vợ rồi, đến khi biết chuyện thì mọi việc đã ván đóng thành thuyền, con cũng sinh hai đứa rồi. Làm gì được nữa? Thế là cụ tổ tức đến bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh quyết định tự mình nuôi dạy hai cháu trai - tức là cha của Hứa Thục Nhàn và thúc của nàng ấy.

Nàng ấy dùng cách của cụ tổ để khuyên cha mình, chẳng phải khiến cha nàng ấy không muốn gặp nàng ấy sao?

Hứa Thục Nhàn nói: "Còn về mẹ ta, tính tình bà ấy vốn dịu dàng, sau khi ta đính hôn với biểu ca, bà ấy cũng không hay ép buộc ta nữa."

Đây cũng là lý do nàng ấy có thể kết giao với nhiều người.

Kỷ Vân Đồng nghe mà ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Hóa ra còn có cách ứng phó như vậy.

Chỉ là để khiến người lớn không thể chê trách như Hứa Thục Nhàn, Kỷ Vân Đồng cảm thấy mình không làm được.

Nàng có tức giận mà không phát ra, trong lòng sẽ không thoải mái.

Tuy tính cách khác nhau, cách xử lý khác nhau, nhưng Hứa Thục Nhàn vẫn là người bạn rất đáng kết giao.

Kỷ Vân Đồng nói chuyện với nàng ấy rất vui vẻ, mãi đến khi trời tối mới đứng dậy về nhà. Vừa bước vào viện mình, Thanh La liền ra nói Cố Nguyên Phụng vẫn chưa đi.

Trước đó, hai người họ ở nhà nhau suốt cả ngày cũng không có gì lạ, luôn không phân biệt là nhà của ai.

Bây giờ Kỷ Vân Đồng lại cảm thấy hắn là người ngoài mà không việc gì cứ chạy đến viện nhà mình thật là quá đáng.

Kỷ Vân Đồng thu lại nụ cười vui vẻ khi kết giao, bước nhanh về phía thư phòng của mình.

Nàng vén rèm cửa nhìn vào, thấy Cố Nguyên Phụng như ngồi trên ghế dài của mình cứ như chủ nhân thật sự của căn phòng, trên tay cầm cuốn sách mới mua lật xem lung tung.

Kỷ Vân Đồng bước tới giật cuốn sách lại, tức giận nói: "Ngươi muốn đọc sách sao không tự mua đi?"

Cố Nguyên Phụng thấy nàng giận dữ, giọng điệu cũng là kiểu hắn quen thuộc, không lạnh lùng xa cách giống mấy lần gặp trước, cảm giác bất an trong lòng hắn liền giảm đi một nửa.

Nhận ra suy nghĩ của mình, Cố Nguyên Phụng phát hiện thói quen thật đáng sợ. Thế mà hắn lại cảm thấy Kỷ Vân Đồng chỉ tay năm ngón với hắn mới là bình thường. Hắn hừ một tiếng: "Ta chỉ muốn xem thử xem người quen của ngươi giới thiệu cho ngươi thứ gì."

Cố Nguyên Phụng có trí nhớ tốt, sách bị giật đi rồi cũng không quên vừa đọc đến đâu, cố tình đọc hai câu văn người ta dùng trong đó cho nàng nghe.

"Khi tình nồng ấm thì hào hứng mua vui, khi hứng cạn thì lạnh lùng đoạn tuyệt... Ha ha, từ khi nào ngươi thích mấy thứ này?"

Mua vui, vừa nghe đã biết là lời của kỹ nữ thanh lâu, nữ nhi khuê các bình thường không nên đọc.

Chỉ là những nam nhân tình ý triền miên, khó dứt này có lẽ đều là cha hoặc chồng tương lai của một cô nương khuê các nào đó. Nếu không đọc nhiều, làm sao biết bên ngoài họ là hạng người gì?

Đoạn tuyệt... cuốn sách dày thế này, Cố Nguyên Phụng lại ghi nhớ được một câu như vậy, phải nói rằng thế sự thật kỳ diệu.

Kỷ Vân Đồng nói: "Sao ngươi biết ta không thích?"

Cố Nguyên Phụng đáp: "Ta còn không hiểu ngươi sao? Ngươi không thể kiên nhẫn đọc những lời lẽ chua ngoa này."

Kỷ Vân Đồng nói: "Ta lại thấy câu này viết rất hay, miêu tả rõ ràng bộ mặt của nam nhân các ngươi.”

Cố Nguyên Phụng không phục: "Tuy là nam nhân nhưng ta luôn giữ thân trong sạch, chưa bao giờ đến những nơi tìm thú vui đó."

Kỷ Vân Đồng nói: "Đó là do ngươi chê những nơi đó bẩn, chứ không phải trong lòng không muốn."

Như Chu Tụng Minh, luôn ngầm muốn gả biểu muội của mình cho Cố Nguyên Phụng, đã bao giờ hắn từ chối chưa? Chu Tụng thường nói xấu nàng trước mặt hắn, hắn cũng chưa từng phản bác một câu, có lẽ còn thấy hợp lý.

Vậy mà còn dám nói mình giữ thân trong sạch!

Nét chế giễu trên mặt Kỷ Vân Đồng quá rõ ràng, khiến Cố Nguyên Phụng tức giận: "Ngươi đây là gán tội không có bằng chứng!"

Kỷ Vân Đồng lười tranh cãi thêm với hắn.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy nói chuyện với hắn thật vô nghĩa.

Kỷ Vân Đồng mở miệng đuổi: "Trời sắp tối rồi, ngươi còn không về đi?"

Lúc này Cố Nguyên Phụng mới nhớ ra mục đích hôm nay mình đến, đứng dậy nói: "Ta đến là muốn nói với ngươi về chuyện trưa nay. Bình thường ngươi đừng kết giao lung tung, đặc biệt là với những kẻ dẻo miệng. Đừng để người khác lừa vài câu là tin ngay!"

Kỷ Vân Đồng không hiểu Cố Nguyên Phụng đang nói chuyện gì, càng không biết hắn để bụng câu nói "chúng ta quen nhau lâu như vậy” trước đó của người tiểu nhị.

Nàng gật đầu qua loa: "Ừ ừ, ngươi đi đi."

Cố Nguyên Phụng vừa nhìn đã biết Kỷ Vân Đồng hoàn toàn không để tâm, liền nghiêng người tới gần, dùng hai tay nâng mặt nàng lên.

Hai người bằng tuổi nhau, trước đây chiều cao gần như nhau, đôi khi Kỷ Vân Đồng còn cao hơn hắn chút đỉnh, khi đó nàng vẫn thường trêu chọc hắn. Nhưng sau mười hai, mười ba tuổi, Cố Nguyên Phụng cao như thổi, bây giờ chiều cao hai người đã có chênh lệch rõ rệt.

Kỷ Vân Đồng bất ngờ bị đôi tay ấm áp kia giữ lấy má, không thể không ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Cố Nguyên Phụng.

Từ nhỏ hai người đã rất thân thiết, đùa giỡn thoải mái, thỉnh thoảng khi đi bộ mệt thậm chí nàng còn nhảy lên lưng Cố Nguyên Phụng bắt hắn cõng. Sự tiếp xúc gần gũi này trước đây không có gì lạ, nhưng... rõ ràng họ sắp hủy bỏ hôn ước rồi!

Kỷ Vân Đồng gỡ tay hắn ra, tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy?!"

Cố Nguyên Phụng vẫn còn cảm giác được nhiệt độ từ má Kỷ Vân Đồng truyền sang tay mình, xúc cảm vẫn còn nguyên đó càng khiến tim hắn đập nhanh hơn. Nhưng hắn không muốn để Kỷ Vân Đồng nhận ra, hắn cố gắng kìm nén cảm giác bồn chồn trong lòng, tự tin nói: "Trước đây sao ngươi không nói gì, không phải chính ngươi cũng làm thế này sao?"

Kỷ Vân Đồng chỉ cảm thấy trước đây mình thật ngốc nghếch.

Nàng đẩy Cố Nguyên Phụng ra khỏi phòng, đến tận cửa mới nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng tùy tiện đến nhà ta nữa, càng không được tùy tiện vào phòng hay thư phòng của ta, cũng đừng chạm vào ta, nếu không đừng trách ta đi mách mẹ ngươi!”

Cố Nguyên Phụng vốn mặc cho nàng đẩy đi, nghe thấy "ba điều kiện" của nàng liền nói: "Vậy ngươi có làm được không? Ngươi đẩy ta thế này có tính là chạm vào không?"

Kỷ Vân Đồng thu tay lại, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ta làm được, lần này ta không chú ý, lần sau ta sẽ nhớ bảo người đuổi ngươi ra."

Cố Nguyên Phụng không vui nhìn Kỷ Vân Đồng.

Kỷ Vân Đồng nói: "Ngươi đừng đến đây nữa."

Cố Nguyên Phụng có lấy vợ hay không nàng không quan tâm, nàng còn phải lấy chồng nữa.

Hắn cứ dây dưa không rõ như vậy, làm sao nàng gặp gỡ người khác được?

Dù cho chồng tương lai của nàng là người tốt tính đi chăng nữa nhưng người ta có tốt đến đâu cũng không thể chấp nhận được chuyện vợ mình còn qua lại với vị hôn phu cũ.

Nàng không chịu được sự ấm ức như vậy, đương nhiên cũng không muốn người bạn đời tương lai của mình phải chịu đựng sự ấm ức đó.

Khi chưa quyết định thì có thể lựa chọn nhiều, nhưng khi đã quyết định thì không nên có bất kỳ mối liên hệ nào với người khác.

Cố Nguyên Phụng chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng lại bùng lên.

"Ngươi tưởng ta thích đến đây lắm à? Ta không thèm!"

Hắn làm như thể chịu ấm ức lớn lắm, giận dữ bỏ đi.

Kỷ Vân Đồng tựa nhẹ trán vào cửa, lặng lẽ suy nghĩ về những biến cố gần đây.

Nàng không có kinh nghiệm hủy hôn, không biết mình làm như vậy có đúng hay không.

"Cô nương..."

Lục Khởi lo lắng gọi một tiếng.

Kỷ Vân Đồng nói: "Ta không sao."

Từ khi sinh ra họ đã quen biết nhau, ràng buộc quá sâu nên khi phải nhổ tận gốc rễ thì khó tránh khỏi gây đau đớn. Nhưng cũng không thể vì vậy mà không giải quyết... chuyện gì cũng phải được giải quyết đúng không?

Nàng đã sẵn sàng để buông bỏ tất cả quá khứ.

Cố Nguyên Phụng đã có thể nói ra lời hủy hôn, nàng sẽ không mặt dày bám vào hôn ước đó nữa.

Bên kia, Cố Nguyên Phụng vừa tức giận trở về nhà, chỉ cảm thấy Kỷ Vân Đồng thật khó hiểu. Còn nói không cho hắn tùy tiện đến nhà nàng, nàng đến nhà hắn có bao giờ báo trước chứ?

Nghĩ đến với người của tiệm sách nàng còn có thể nở nụ cười, mà với hắn thì không cho được vẻ mặt tốt gì, Cố Nguyên Phụng chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng ngày càng bùng cháy dữ dội hơn.

Ban đêm khi nằm trên giường, Cố Nguyên Phụng mang theo sự tức giận đi vào giấc ngủ. Kết quả là trong không biết thế nào mơ lại xuất hiện nội dung trong cuốn sách đó, nhân vật chính lại là hắn và Kỷ Vân Đồng.

Câu chuyện đang diễn ra đến đoạn không biết vì sao họ lại cãi nhau, Kỷ Vân Đồng nói muốn chia tay với hắn, hắn tức giận...

Hôn nàng.

Cố Nguyên Phụng tỉnh dậy trong cảm giác tim đập mạnh, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.

Sao lại... sao hắn lại muốn làm chuyện như vậy với Kỷ Vân Đồng!

Hắn không có ý nghĩ đáng xấu hổ đó!

Tất cả là tại cuốn sách vớ vẩn đó!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.