Trong một trình độ nhất định, Diêu Triển chính là một người rất thức thời. Thấy Thân Giác không bắt máy thì sẽ không tiếp tục gọi điện quấy rầy, đây còn không phải là biểu hiện cho việc không để cậu trong lòng hay sao?
Bởi vì tuyết rơi khiến đường trơn trượt, tài xế lái xe rất chậm, hơn nữa trên đường còn kẹt xe, cho nên thời điểm cậu đi đến Li Sơn Nhã Uyển đã là hai giờ chiều. Vì phải ăn kiêng cho nên có nhiều thứ không thể ăn được, trước khi về nhà Thân Giác liền tiện thể mua một chút đồ ăn để về nhà làm.
Thời điểm cậu mở cửa nhà, trong nhà im ắng nhưng lại là một mảng hỗn độn. Giày nơi huyền quan để loạn, trên bàn trà và ghế sô pha trong phòng khách vương vãi đầy những bị đồ ăn vặt đã hết hoặc còn một nửa, lon bia chưa uống xong bị ngã lăn lóc trên tấm thảm màu nâu nhạt, lưu lại những vết bẩn ghê tởm.
Thân Giác đứng trong phòng khách nhìn một lúc, cậu đem đồ ăn đặt trong phòng bếp trước, sau liền đi vào phòng ngủ chính, trực tiếp vặn nắm cửa đi vào, nhìn thấy một người nằm thình lình trên giường.
Người kia bật hết mức điều hòa trong phòng, cho nên không hề sợ lạnh mà lộ ra vòng eo trắng nõn tinh tế của mình. Thân Giác nhận ra người kia là ai, kể cả áo ngủ trên người đối phương cũng vậy. Áo ngủ kia là của cậu, được mua vào nửa tháng trước khi cậu nằm viện.
Thân Giác chuyển mắt, đi đến bên cửa sổ, trực tiếp mở tung màn cửa ra. Ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu rọi căn phòng, khiến người nằm trên giường bừng tỉnh.
"Mẹ nó, là ai?" Người trên giường mơ mơ màng màng mắng một câu, sau đó vươn tay xoa xoa tóc, ngẩng đầu lên. Y trầm mặc trong chớp mắt, ngữ khí lập tức thay đổi, "Anh ơi, anh về rồi."
Thân Giác vừa xoay người thì người trên giường đã đi xuống, tiến lại trước mặt cậu, gương mặt kiều diễm như hoa hồng nở rộ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Anh ơi, vốn em còn muốn đến bệnh viện thăm anh, nhưng lại sợ là anh vẫn còn đang giận em, cho nên em chỉ có thể ở nhà chờ anh thôi. Anh ơi, anh xem, lúc anh không có nhà, em cực kỳ nhớ anh, mỗi ngày chỉ có thể ngủ trên giường của anh thì em mới ngủ được."
Thương Già Dư vẫn luôn như vậy, luôn dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người khác, rồi giây phút tiếp theo y lập tức có thể dùng dao đâm vào trái tim đối phương.
Thương Già Dư là một Omega, y cao một mét bảy lăm, chiều cao cũng coi như là tương đối cao trong số các Omega, nhưng Thân Giác lại càng cao hơn, Thân Giác cao một mét tám lăm, thậm chí có thể so sánh với một số Alpha khác. Lúc này Thương Già Dư mặc đồ của Thân Giác thì chỉ mặc áo trên, không mặc quần.
Y giống như không thèm để ý mà lộ ra hết thân thể đẹp đẽ của mình trước mặt người khác.
Ánh mắt Thân Giác dạo một vòng từ trên xuống dưới người y, nhưng Thương Già Dư vẫn tùy ý để cậu nhìn. Y biết Thân Giác sẽ không làm gì y, vì nửa năm nay, y đã hiểu quá rõ tính cách của Thân Giác.
Nhìn có vẻ ưu tú, nhưng thực tế lại là một kẻ đáng thương, bởi vì bất kể những gì y tùy tiện nói ra đều có thể dỗ dành được đối phương một cách dễ dàng.
Beta thì vẫn mãi là Beta mà thôi, làm sao có thể nổi giận với một Omega xinh đẹp như thế này được chứ?
Thân Giác dời tầm mắt đi, đi vào phòng thay đồ ở bên trong phòng ngủ chính, phòng thay đồ của cậu còn coi như là sạch sẽ, Thương Già Dư chỉ vào lấy áo ngủ rồi ra ngoài ngay lập tức nên cũng không lăn lộn bên trong này mấy.
Cậu lấy ra một bộ đồ ngủ mới trong ngăn tủ, vừa đi đến trước cửa phòng tắm thì đã bị một người ngăn lại.
Thương Già Dư vươn ra một chân dẫm lên khung cửa, chặn lại đường đi của Thân Giác, "Anh ơi, sao anh lại không để ý đến em? Không lẽ anh vẫn còn tức giận sao? Không phải chứ, anh cũng quá nhỏ mọn rồi đó, lần đó chỉ là do em không cẩn thận vấp ngã nên mới ngồi trên đùi của Triển ca thôi, em với anh ấy cũng chưa làm gì cả mà. Còn cú ngã lúc đó của anh, đúng thật hoàn toàn là do em không cẩn thận, em chỉ muốn ngăn hai người đánh nhau thôi, không nghĩ rằng sẽ không cẩn thận mà đụng phải người anh mà."
Y nói xong thì thu chân lại, xoay người qua, nhón mũi chân ôm lấy cổ Thân Giác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiểu mị kia còn đang treo một nụ cười, "Anh ơi, anh đừng giận mà, em sai rồi, vậy còn không được à?"
Vừa nói xong, tay y đã bị kéo xuống.
Sắc mặt Thương Già Dư lập tức cứng đờ, mà sự việc tiếp theo lại càng khiến y ngây ngốc hơn.
Y nhìn thấy Thân Giác kéo y ra khỏi phòng ngủ. Sau khi bị kéo đến ghế dựa thì bị ấn ngồi xuống, y vẫn còn đang mở to đôi mắt hạnh yêu kiều nhìn qua Thân Giác, "Anh ơi, anh?"
Nhưng y chỉ nhìn thấy Thân Giác đi đến phòng dụng cụ, sau khi thấy cậu lấy ra dây thừng với băng dính thì y lập tức nhảy dựng, muốn chạy về phía cửa. Nhưng y là một Omega, một khi so về sức lực thì đối mặt với Thân Giác, y không có chút phần thắng nào.
Đồng thời, nhà Thân Giác mua có cách âm rất tốt, dù cho Thương Già Dư có kêu gào rách cả họng thì người bên ngoài cũng không nghe được chút nào.
Thân Giác nhanh chóng đem Thương Già Dư cột vào ghế, ngoài miệng dán lên băng dính. Sau khi cậu đứng lên, ánh mắt Thương Già Dư nhìn về phía cậu gần như là muốn phun độc cả ra, vẫn luôn mồm mắng chửi, đáng tiếc là thanh âm lúc mắng ra đều chỉ là những âm tiết "ngô, ngô, ngô" mà thôi.
Sau khi trói người xong, Thân Giác lại một lần nữa đi vào phòng tắm. Nửa giờ sau, cậu mới ra ngoài, Thường Già Dư nhìn thấy Thân Giác đi vào phòng ngủ cho khách thì tức giận, muốn dịch ghế để di chuyển, nhưng y cố gắng dịch cả nửa ngày cũng chỉ có thể nhích về phía trước được một chút. Còn làm cho chính mình mệt đến không chịu được.
Mà tiếp theo, khi Thương Già Dư nhìn thầy đồ đạc của bản thân bị dọn ra khỏi phòng ngủ cho khách thì đôi mắt không khỏi trừng lớn.
"Ngô ngô ngô ngô!" Thân Giác, anh muốn làm gì?
"Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô!" Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ gọi điện báo nguy, đến lúc đó cảnh sát sẽ bắt anh vì tội ngược đãi Omega, lúc đó anh liền chờ mà ngồi tù đi!
Căn bản Thân Giác cũng không hứng thú với những gì Thương Già Dư muốn nói. Cậu mở cửa chính ra, ném hết hành lý của Thương Già Dư ra ngoài, sau đó, cậu lại đi đến trước mặt Thương Già Dư, xé xuống băng dính trên miệng đối phương.
Sau khi Thương Già Dư có thể nói chuyện thì lập tức mắng to, "Thân Giác, anh có phải có bệnh hay không? Anh vậy mà dám ném đồ đạc của tôi đi! Anh có tin hay không, tôi lập tức báo công an, còn gọi điện thoại nói cho Triển ca, để anh ấy thấy được bộ dáng xấu xa đáng ghét này của anh. Vậy mà Triển ca lúc nào cũng khen anh tri kỷ thiện lương, anh làm gì..."
Nói được một nửa thì dây thừng trên người y đã được cởi bỏ, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, y liền bị Thân Giác kéo về phía cửa ra vào, hành động bất ngờ này khiến cho lời mắng chửi của y dừng lại. Thương Già Dư có vẻ ý thức được Thân Giác không phải đang giỡn chơi với y, sắc mặt lập tức thay đổi, chuyển từ tức giận sang mỉm cười, "Anh, anh ơi, anh thật sự là đang giận em sao? Lúc nãy em chỉ nói giỡn thôi, em sẽ không báo nguy đâu, anh đừng đuổi em ra..."
Lúc này, y đã bị đẩy đến ngoài cửa, cửa đóng lại ngay trước mặt y.
Thương Già Dư cắn chặt răng, cúi đầu nhìn xuống bộ dáng chật vật của mình lúc này, một lần nữa mắng lên: "Tốt xấu gì thì cũng cho tôi một đôi giày đi chứ!"
Lời vừa dứt, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, giày của y bị ném ra ngoài, rất nhanh sau đó cửa đã bị đóng lại, y còn nghe được âm thanh khóa trái từ bên trong.
Thương Già Dư sống trên đời mười tám năm, chưa từng bị một ai đuổi ra khỏi nhà, Hơn nữa, người đối xử như vậy với y lại chỉ là một tên Beta. Y tức giận muốn chết, gần như là muốn hét chói tai cả lên, nhưng một tia lý trí xuất hiện trong đầu khiến y khắc chế loại hành vi này.
Nơi này là khu vực của người giàu có sinh sống, tuy mỗi người một không gian tách biệt, nhưng vạn nhất nếu âm thanh chói tai mà y thét lên bị người khác nghe được thì sẽ cực kỳ bất nhã.
Trong nhà, Thân Giác lấy điện thoại ra, gọi cho Diêu Triển. Lúc này Diêu Triển hẳn là đang đi làm.
Tiếng "tút" vang lên bảy tám lần, cuối cùng thì Diêu Triển cũng bắt điện thoại, giọng gã rất nhẹ nhàng, "Bảo bối, anh đang họp, nếu em muốn giận dỗi với anh thì có thể..."
Thân Giác đánh gãy lời nói của gã, "Diêu Triển, tôi đã đuổi Thương Già Dư khỏi nhà rồi, nếu anh không muốn nó lưu lạc đầu đường rồi bị người ta luân phiên cưỡng gian thì đến nhà tôi đem nó đi đi."
Bên kia, rõ ràng Diêu Triển chợt khựng lại, còn Thân Giác thì đã lập tức cúp máy.
Cuốc điện thoại thứ hai, Thân Giác gọi cho dì giúp việc vẫn thường hay giúp cậu dọn dẹp nhà cửa, bảo đối phương đến ngay lập tức, sau đó cậu lên mạng, mua rất nhiều những thiết bị trong nhà về, còn thuận tay gọi luôn cho một công ty chuyển nhà.
Công ty của Diêu Triển làm việc cách nhà Thân Giác một đoạn đường. Cho đến khi gã chạy đến nơi thì bên này của Thân Giác đã bắt đầu dọn dẹp. Còn Thương Già Dư thì tùy tiện mặc một chiếc áo lông đứng một góc, hành lý của y bị vứt hỗn loạn bên cạnh.
"Tiểu Dư, em không sao chứ?" Diêu Triển vừa dứt lời thì đã bị Thương Già Dư xông đến ôm chặt. Trong giọng nói của Thương Già Dư mang theo tiếng khóc nức nở, "Triển ca, anh em đuổi em ra ngoài, anh ấy còn lấy dây thừng ra trói em lại, anh xem tay của em nè!"
Y đưa cổ tay của mình ra cho Diêu Triển xem, quả nhiên, trên cổ tay trắng nõn có dấu đỏ tím vì bị trói. Ánh mắt Diêu Triển lập tức âm trầm, nhưng gã còn chưa kịp nói gì thì người của công ty chuyển nhà đi đến, "Nhường đường một chút, đứng đứng chỗ này nữa, không thấy người ta đang bận rộn sao."
Diêu Triển nhíu mi, chỉ có thể lôi kéo Thương Già Dư đứng qua một bên, "Em còn bị thương chỗ nào khác trên người không? Một lát nữa tôi đưa em đi bệnh viện, đừng sợ."
Thương Già Dư nghe vậy thì ngoan ngoãn gật gật đầu.
Diêu Triển dỗ xong Thương Già Dư thì mới đi tìm Thân Giác, gã nhìn thấy cửa nhà Thân Giác mở toang, có người không ngừng ra ra vào vào thì không khỏi nhăn mày càng sâu. Gã đi vào nhà, phát hiện toàn bộ thiết bị trong nhà gần như là bị dọn hết đi. Mà Thân Giác lúc này lại đang đứng ở kế bên cửa sổ sát đất, nhìn người ra kẻ vào.
"Tiểu Giác, em đang làm gì vậy?" Diêu Triển nhìn thấy Thân Giác thì lộ ra nụ cười bình tĩnh như mọi ngày, từ từ tiến lại gần Thân Giác, "Nếu như em lại tức giận thì cũng không đến nỗi phải đuổi Tiểu Dư ra khỏi nhà chứ. Em ấy vẫn còn nhỏ, cho nên sẽ không hiểu chuyện một chút, em đừng giận dỗi với một đứa nhóc làm gì."
Ánh mắt Thân Giác chuyển đến trên mặt Diêu Triển. Từ trước đến giờ, Diêu Triển chưa từng thấy ánh mắt như thế này của Thân Giác. Dù cho lúc cậu bắt gặp gã và Thương Già Dư đang ôm nhau thành một đoàn thì ánh mắt của đối phương bất quá cũng chỉ có kinh ngạc, đau lòng, phẫn nộ. Còn lúc này thì ánh mắt cậu chỉ có lạnh nhạt, phảng phất như gã chẳng qua chỉ là một người xa lạ.
Diêu Triển chợt dừng lại, ánh mắt chuyển từ đôi mắt của đối phương sang thái dương cậu.
Là một Beta, tướng mạo của Thân Giác cũng có thể xem là không tầm thường chút nào, nếu không thì lúc trước Diêu Triển cũng sẽ không nhìn trúng đối phương từ ánh nhìn đầu tiên. Nhất kiến chung tình, tám chín phần mười có lẽ chỉ là do thấy sắc nổi lòng tham. Tất nhiên, khi gã quyết định đính hôn với Thân Giác, gã cũng hiểu được sự ưu tú của chính bản thân Thân Giác và sự hiểu chuyện của cậu.
Nếu nói Thân Giác của trước kia tựa như một bức họa khiến Diêu Triển cực kỳ yêu thích, thì giờ đây, trên bức họa lại có nhiều thêm một nét bút lệch. Gã nhìn chằm chằm vào vết thương ở thái dương cậu, miệng vết thương có chút nghiêm trọng, có lẽ sẽ để lại sẹo.
"Y còn nhỏ, nhưng anh thì không còn nhỏ mà." Thân Giác thấy đối phương nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, rất bình tĩnh mở miệng nói, "Anh đã có hôn ước rồi, nhưng lại để cho người khác ngồi lên đùi mình. Đây chính là sự chung thủy mà anh nói với tôi trước khi đính hôn đó sao?"
Trước đó Diêu Triển đã nghĩ xong một lý do hợp lý để giải thích, cho nên cũng không hoảng loạn nói, "Bảo bối, em thật sự là hiểu lầm anh rồi, lần đó chỉ là vô tình mà thôi. Y bị vấp ngã cho nên mới không cẩn thận mà ngồi lên đùi anh, nhưng không phải anh liền lập tức đẩy y ra rồi sao? Có điều thời điểm em đi vào phòng thật sự rất trùng hợp, cho nên em mới cảm thấy bọn anh có vấn đề gì đó thôi. Anh thật sự không có chút dị tâm nào, nếu anh là một công tử đa tình như vậy thì trước kia đã không chấp nhận đính hôn với em rồi."
"Không sao cả, chúng ta vẫn có thể hủy hôn mà." Thân Giác đưa nội dung trên điện thoại qua cho Diêu Triển xem, "Tôi đã mời luật sư làm một bản hợp đồng, bản sơ thảo đã làm xong rồi. Nếu nói thì có lẽ vào sáng mai bản hợp đồng này sẽ nằm trên bàn làm việc của anh, tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng ký tên vào."
Nói đến đây, Thân Giác bước một bước nhỏ về phía trước, cậu thấp hơn Diêu Triển khoảng ba centimet, nhưng chuyện này cũng không khiến cậu ngại đối mặt với ánh mắt của đối phương, "Còn bây giờ, anh và Thương Già Dư nhanh chóng cút khỏi nhà tôi đi."
.......
Một giờ sau, Thân Giác đi đến cục cảnh sát, với tội danh là không hoàn thành trách nhiệm của một người giám hộ, tự tiện đuổi người ra khỏi nhà, vi phạm tội bỏ rơi, trốn tránh trách nhiệm.
Cảnh sát thẩm vấn Thân Giác là một nam Beta đã có chút đứng tuổi. Đã nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh xử lý loại vi phạm vào tội bỏ rơi này, anh đẩy đẩy mắt kính, sau khi nhìn kỹ tài liệu trong tay thì mới nâng mắt lên nhìn về phía thanh niên đối diện.
Thanh niên này mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, sinh ra với một khuôn mặt phi thường tuấn lãng, mi mục như họa, mắt như chứa nước mùa thu, mũi cao môi mỏng. Nếu nói trên mặt cậu có nơi nào khiến người ta không thích thì chỉ có vết thương nơi thái dương của cậu, phá hư hết toàn bộ mỹ cảm của khuôn mặt.
Đáng tiếc thật.
Cảnh sát hắng giọng hai cái, thanh thanh giọng rồi nói: "Cậu biết cậu phạm phải tội lớn như thế nào không?"
Tròng mắt của thanh niên này rất nhạt, hình như là màu nâu nhạt, lúc này mắt cậu hơi xoay chuyển, "Tôi cảm thấy tôi không sai, tôi thật sự không cách nào tiếp tục làm người giám hộ của Thương Già Dư. Vào nửa tháng trước, y ngồi lên đùi vị hôn phu của tôi, còn động thủ đẩy tôi ngã cầu thang. Anh cũng thấy, vết thương trên đầu tôi là do y làm, tôi còn phải nằm viện hết nửa tháng nhưng Thương Già Dư không một lần đến thăm. Ngược lại, y còn tự do khoái hoạt mà sống trong nhà của tôi. Toàn bộ quá trình y ở trong nhà tôi vào đoạn thời gian đó đều được quay lại toàn bộ, nếu các anh muốn xem thì tôi có thể cung cấp cho các anh."
Nói đến đây, thanh niên hơi cúi đầu, ngữ khí trầm trọng hơn rất nhiều, "Lúc tôi còn rất nhỏ thì ba tôi đã ly hôn với mẹ tôi rồi xuất ngoại, sau đó không quay về nữa. Lúc một lần nữa nhận được tin tức thì lại nhận được tin là người đã mất, ông ta vậy mà lại cho tôi một kinh hỉ lớn như vậy. Tôi nghĩ tài liệu trong tay anh cũng viết rất rõ ràng, ba tôi cùng mẹ của Thương Già Dư cũng chỉ là quen biết nhau được bảy ngày. Vậy mà chỉ bởi vì bảy ngày đó mà cuộc đời của tôi nên bị y hủy hết cả sao?"
Trong những lời cuối, giọng nói cậu đã có chút nghẹn ngào.
Một thiếu niên khóc lên chỉ có thể khiến cho lòng người đau theo, nhưng nếu một thanh niên vốn dĩ rất kiên cường nhưng giờ đây lại lộ ra một mặt yếu ớt của mình, điều này lại khiến cho người khác cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Cảnh sát nhịn không được mà thở dài, cán cân trong lòng không tự chủ mà nghiêng về một phía, "Việc này thì, chúng tôi có thể hiểu được cho cậu. Nhưng hành động của cậu thật sự quá nóng vội, dù cho có tức giận cũng không thể đuổi người ta ra ngoài đường trong tiết trời mùa đông giá rét thế này được. Cậu hẳn là nên giải trừ quyền giám hộ của mình, sau khi bên trên đồng ý thì cậu mới có thể đuổi người ta đi được chứ."
Anh ta nói xong thì thấy đối phương lập tức ngẩng đầu lên, khóe mắt có chút phiếm hồng, giống như là đang khóc.
"Vị hôn phu của tôi, sau khi biết được Thương Già Dư bị đuổi khỏi nhà lại là người chạy tới đầu tiên. Tôi không cảm thấy tôi làm việc quá nhanh, chỉ cảm thấy đã quá chậm chạp. Nếu như tôi chậm thêm chút nữa thì có lẽ Thương Già Dư đã mang thai con của hôn phu tôi rồi. Đến lúc đó thì tôi phải làm sao bây giờ? Lúc đó tôi cũng phạm vào tội không giám hộ chu toàn mà thôi, đến lúc đó thì tôi có thể làm được gì đây? Chẳng lẽ lúc bọn họ lên giường, tôi phải đứng bên cạnh nhắc nhở bọn họ nhớ mang bao hay sao?"
........
Lúc cảnh sát đi ra, một cảnh sát trẻ tuổi khác hóng chuyện chạy đến, "Lão Nghiêm, thế nào rồi? Anh giáo dục đến đâu rồi?"
"Đừng nói đến chuyện giáo dục, anh mày tức chết đến nơi rồi." Thời điểm cảnh sát nói đến chuyện này thì không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, "Những năm nay thật sự không còn coi Beta chúng ta là con người mà, cậu trẻ tuổi kia sống dễ dàng lắm sao? Vất vả mới có công việc ổn định, có được vị hôn phu cho mình. Giờ thì tốt rồi, trời giáng xuống một tên nhãi Omega, làm cho cuộc sống đang êm đẹp của cậu ta quậy đến long trời lở đất. Vậy mà hai tên kia cũng không biết xấu hổ mà báo nguy. Thôi, không nói nữa."
Cảnh sát trẻ tuổi nghe vậy thì liếc nhìn về phía phòng họp một cái, âm thanh đè xuống rất thấp, "Anh cũng đừng nói nữa, anh không thấy chứ hai tên kia còn đang ôm nhau trong đó đó. Chuyện này thì chúng ta cũng không có cách nào, dù sao thì gia thế của vị hôn phu ngoại tình kia cũng không vừa gì."
Nói xong thì cười khẩy, rõ một bộ dáng ghét bỏ.
Nhưng bọn họ dù có bất mãn như thế nào thì tội danh của Thân Giác vẫn là sự thật, nhưng có thể xem xét xử lý, cuối cùng thì Thân Giác chỉ bị tạm giam ba ngày.
Sau khi Thương Già Dư biết được kết quả xử lý thì cực kỳ không hài lòng, sự tức giận trên khuôn mặt trắng nõn thể hiện đến không thể nào rõ hơn được nữa, "Anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đều đã bị bệnh đến nơi, vậy mà anh ta chỉ bị phạt ba ngày?"
Cảnh sát cười khẽ, "Cậu ấy mới ra viện, nếu phạt nặng, vạn nhất cơ thể không chịu được rồi lại vào bệnh viện tiếp thì làm sao? Tôi thấy nha, còn không bằng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có lại tốt hơn. Bây giờ cậu ấy đã bị phạt rồi, cũng đã biết sai. Còn cậu thì trước tiên hãy cùng vị..." Anh nhìn qua Diêu Triển tây trang phẳng phiu đang đứng bên cạnh, "Vị hôn phu của người giám hộ mình ở chung một đoạn thời gian đi."
Lời này kỳ quái khó nghe đến lạ, nhưng lại là lời nói thật. Thương Già Dư cắn môi dưới, chỉ có thể ủy khuất nhìn về Diêu Triển phía bên cạnh.
Diêu Triển lại bình tĩnh hơn Thương Già Dư rất nhiều, chỉ gật đầu, "Chuyện này liền phiền toái đến anh rồi, Thân Giác ở đây thì liền phiền các anh chiếu cố cho em ấy. Thân thể em ấy không tốt cho lắm." Gã quay đầu đưa một ánh mắt cho trợ lý phía sau.
Trợ lýc lập tức mang theo một đống đồ tiến đến, "Ông chủ chúng tôi thấy mọi người công tác vất vả, cho nên mới mua một ít điểm tâm cho mọi người."
Cảnh sát vội vàng từ chối, "Làm vậy không được đâu, chúng tôi không thể nhận quà được, vẫn là giữ lại đi."
Một phen đưa qua đẩy lại, cuối cùng Diêu Triển vẫn không thể đưa quà qua được. Thời điểm lên xe, sắc mặt gã không khỏi có chút kém đi, mà Thương Già Dư bên cạnh lại càng thêm tức giận. Y cho rằng ít nhất sẽ có thể khiến cho Thân Giác bị giữ lại mười ngày nửa tháng, nào ngờ chỉ là nhẹ nhẹ nhàng nhàng ba ngày mà thôi.
Thân Giác lại còn thay đổi mã khóa cửa, bây giờ y muốn trở về cũng không được!
"Triển ca." Thương Già Dư nhịn không được mà đem đầu dựa vào đầu vai Diêu Triển, "Anh em thật sự rất quá đáng, tại sao anh ấy lại đối xử với em như vậy chứ? Bây giờ tay em vẫn còn đang rất đau nè."
Trong lòng Diêu Triển vẫn còn đang nghĩ đến bản hợp đồng kia, lúc này vẫn có chút thất thần. Gã chưa từng nghĩ Thân Giác vậy mà lại dám chủ động hủy hôn với gã. Hôn ước này có ý nghĩa như thế nào với Thân Giác, đối phương không có khả năng không hiểu được.
Hôn ước này chính là một tấm thiệp mời để Thân Giác có thể tiến nhập vào xã hội thượng lưu một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ Thân Giác xé bỏ đi tấm thiệp này, thậm chí còn lạnh mặt đối với chủ nhân phát thiệp là gã.
Tất nhiên, Diêu Triển vẫn có cảm tình với Thân Giác, bằng không cũng sẽ không đính hôn với đối phương. Nhưng thời gian dần trôi, phần cảm tình này đã trở nên cực kỳ mờ nhạt. Gã cho rằng sự việc xảy ra giữa gã và Thương Già Dư chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng đối phương lại phản ứng lớn như vậy, thật sự không giống với cậu trước đây.
"Triển ca?" Thương Già Dư thấy Diêu Triển không nói gì thì không khỏi ngẩng đầu lên, duỗi tay đẩy nhẹ đối phương, "Anh có đang nghe em nói không vậy?"
Diêu Triển lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, "Sao vậy?"
"Tay em đau!" Thương Già Dư làm nũng nói.
"Tôi liền giúp em xoa bóp." Diêu Triển cười khẽ một tiếng, lại vươn tay nhéo lên gương mặt của Thương Già Dư.
......
Thân Giác bị tạm giam ba ngày, không cách nào liên hệ với người bên ngoài. Cũng may là cậu đã trực tiếp xin nghỉ đến năm sau từ trước, không đến mức bị nhớ nhung vì bỏ bê công việc.
Qua ba ngày, Thân Giác về nhà tắm trước, sau lại ngủ một giấc hết mười tiếng đồng hồ rồi mới bò dậy. Di động của cậu đã hết pin từ lâu, hiện tại cậu mới nhớ đến việc sạc pin. Trong lúc sạc, Thân Giác ghé đến siêu thị lớn nhất trong khu.
Hiện tại toàn bộ thiết bị trong nhà cậu đều đã đổi mới, cuối cùng thì cũng không còn hơi thở của Thương Già Dư trong nhà nữa rồi. Thậm chí cậu còn vứt toàn bộ những bộ đồ nhìn qua có vẻ đã bị người đụng chạm qua luôn.
Cứ như vậy, coi như là tạm thời cậu đuổi được Thương Già Dư ra khỏi nhà, nhưng cậu không định giải trừ quan hệ giám hộ với Thương Già Dư.
Quyền giám hộ Thương Già Dư vẫn còn ở chỗ cậu, nếu Thương Diễn Vũ xuất hiện thì nhất định sẽ phải gặp mặt cậu, chuyện này cũng coi là một phương pháp để gặp được đối phương.
Thân Giác đẩy xe đẩy, vừa suy nghĩ tiếp theo cậu nên làm gì, vừa đem những thứ mình muốn mua bỏ vào xe đẩy. Cho đến khi đi đến chỗ rẽ thì đụng phải một người cực kỳ quen thuộc.
"Thân Giác, thật trùng hợp." Diêu Triển nhìn Thân Giác, ánh mắt có chút phức tạp.
Hợp đồng giải trừ hôn ước kia của Thân Giác đã đến chỗ gã được hai ngày rồi, chỉ là gã vẫn chưa ký tên. Gã cảm thấy, hẳn là gã vẫn nên gặp Thân Giác một lần nữa, nhưng dù cho gã có gọi điện cho Thân Giác bao nhiêu lần thì vẫn luôn nhận lại câu trả lời là đối phương đã khóa máy.
Thân Giác nhìn qua Diêu Triển một cái rồi chuyển mắt sang nơi khác. Lúc đi ngang qua người đối phương thì cánh tay cậu lại bị nắm lấy.
"Tiểu Giác, chúng ta nói chuyện một chút được không? Em không muốn nói chuyện với anh cũng được, nhưng chung quy thì cũng nên nói một chút về bản hợp đồng kia chứ."
Bước chân Thân Giác dừng lại.
Mười lăm phút sau, bọn họ ngồi trong tiệm cà phê trên lầu một của siêu thị.
Diêu Triển nhìn thanh niên trước mặt, khe khẽ thở dài, "Hiện tại em nhất quyết phải giải trừ hôn ước với anh mới được sao? Thật sự là một chút đường sống cũng không thể vãn hồi?"
Thân Giác nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay không có tuyết rơi, trên đường đang có rất nhiều người đang dọn tuyết. Con đường vốn trắng tinh vì tuyết nay đã biến thành một màu đen nhếch nhác, nhìn qua thật dơ bẩn.
Diêu Triển không ngờ Thân Giác chỉ mãi nhìn ra ngoài cửa, hoàn toàn coi gã không ra gì thì ánh mắt không khỏi trầm xuống. Gã dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái, "Tiểu Giác, thời điểm có người đang nói chuyện với em thì em không nên nhìn ra ngoài cửa sổ đâu, chuyện này rất không lễ phép."
Cuối cùng thì Thân Giác cũng xoay đầu nhìn lại, cậu hờ hững nhìn Diêu Triển, "Không phải anh đang muốn nói với tôi về bản hợp đồng sao? Có vấn đề gì về hợp đồng không?"
Diêu Triển nhấp môi, nửa ngày sau mới nói: "Không có vấn đề gì cả. Bởi vì không có vấn đề gì cho nên anh mới muốn tìm đến em. Tại sao em lại đem toàn bộ những lễ vật trước đó anh tặng em trả lại cho anh? Nếu trước đó anh tặng cho em rồi thì đó đã là của em, em không cần phải trả lại cho anh, anh cũng không phải là loại Alpha ích kỷ đến vậy."
"Những thứ kia anh không muốn thì vứt đi, dù sao thì tôi cũng không cần." Thân Giác nhìn vào mắt Diêu Triển, "Anh còn có vấn đề gì không? Nếu không còn gì để nói thì tôi đi trước."
Lúc này Diêu Triển cũng có chút tức giận, người dựa ra đằng sau, cười khẽ một tiếng, "Vậy thì em cứ đi, đích xác thì cũng không có gì tốt để nói. Tiểu Giác, em chính là quá ngây thơ, nếu cứ vẫn ấu trĩ như vậy thì thật sự rất khó sinh tồn trong xã hội này."
Thân Giác vốn đã đứng lên, nghe được nửa câu sau của Diêu Triển thì cậu dừng lại, nhìn về đối phương, "Đúng rồi, Diêu Triển."
Diêu Triển nâng mắt, "Hửm?"
Lời còn chưa dứt, một ly cà phê đã hắt vào mặt gã.
"Cảm ơn anh đã nhắc tôi nhớ, trước đó tôi vẫn còn chưa đủ ấu trĩ đâu, lúc này mới tính là đủ." Thân Giác để ly cà phê xuống, cầm lấy túi thức ăn của mình nhanh chóng rời đi.