Xin Lỗi, Bạn Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi

Chương 11



Hoắc Tập ngồi trước mặt Túc Ngô một đêm, cậu cũng không dám đi ra ngoài, tiếng hát bên ngoài giống như đòi mạng, đi ra ngoài nói không chừng sẽ gặp được cái gì ngoài ý muốn.

Hoắc Tập bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm niệm một ít thứ lung tung rối loạn: “Ba dài một ngắn, không quên sơ tâm, dân tộc giàu mạnh, vội vàng như ý lệnh!”

Thẳng cho đến khi Hoắc Tập nghe thấy bên ngoài có ba tiếng gà gáy, tiếng hát vẫn luôn vờn quanh không ngừng bên ngoài mới biến mất.

Hoắc Tập nhìn thoáng qua Túc Ngô phỏng đoán đối phương hẳn sẽ không tự mình bóp chết mình mới đứng lên, ai ngờ vừa mới đứng lên liền cảm giác một trận choáng váng, giống như ngày hôm qua một trận mệt mỏi té xỉu lại bắt đầu quét tới, cậu lại cảm giác chính mình quá buồn ngủ.

Hoắc Tập chống mình đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy bút Túc Ngô để trên bàn viết trên giấy mấy câu.

Chuông có vấn đề.

Trong gương có người hay quỷ.(Không xác định.)

Nửa đêm có người ca hát.

Hai người đó muốn bóp chết người.....

Hoắc Tập còn chưa kịp viết xong liền ngã xuống, trước khi ngủ cậu cố với lấy tờ giấy nắm chặt vào trong tay mình, hy vọng Túc Ngô có thể thấy.

Chuông ở đại sảnh tầng một vang lên ba tiếng.

Túc Ngô đang ngủ phảng phất nghe thấy tiếng chuông, mí mắt bắt đầu rung động, anh cảm giác chính mình giống như bị nhét vào trong ngăn tủ không thể động đậy, cả người co lại thành một đoàn, cổ bị vặn vẹo thành hình dạng kỳ quái.

Vừa mở mắt liền thấy có người nằm ở bên chân mình, nói trùng hợp thì cũng trùng hợp thật sao tay người này đặt ở chỗ không thể miêu tả của anh?

Túc Ngô cảm giác toàn thân mình như bị đánh một trận, rất là đau nhức, anh đứng lên khỏi cái sô pha đáng thương, hoạt động cái cổ cứng đờ, mới ngồi xổm xuống xem người ngã dưới chân mình.

Không hiểu sao Hoắc Tập có thể chạy tới nơi này, anh nhớ rõ tối hôm qua sau bữa tối liền cảm giác đặc biệt mệt, vốn dĩ muốn xác nhận một chút Hoắc Tập có an toàn hay không, nhưng mới vừa vào cửa liền ngã xuống mặt đất, còn không kịp tự hỏi liền mất ý thức.

Hoắc Tập không phải đang nằm trên giường sao?

Túc Ngô dời mắt nhìn lên giường, ánh mắt vừa vặn đối diện với Chúc Lam Phong đang trừng mắt.

“Lão đại, anh!” Vẻ mặt Chúc Lam Phong không thể tin được, hắn vươn mình nhìn hai tay bị trói chặt sau lưng, dùng ánh mắt tỏ vẻ mình đã làm gì sai tại sao lại đối với hắn như vậy chứ.

Mạo Tử bên cạnh cũng tỉnh lại, vẻ mặt cô cũng khϊếp sợ nhìn tay bị trói chặt sau lưng. Bất quá ánh mắt cô nhìn Chúc Lam Phong, trong ánh mắt tất cả đều là “Cậu..... cậu cmn không muốn sống nữa sao?”

Chúc Lam Phong cũng dùng sức chớp mắt tỏ vẻ “Cô không nhìn thấy tôi cũng bị trói sao? Tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng rất tuyệt vọng!”

Sau đó hai người bốn con mắt đều nhìn về phía Túc Ngô.

“Đều nhìn tôi làm gì?” Túc Ngô thở dài một hơi nói: “Tôi cũng vừa mới tỉnh.”

“Leng keng” một âm thanh vang lên, hệ thống bắt đầu thông báo.

[Người chơi XXX tử vong.]

[Người chơi XXX tử vong.]

[Người chơi XXX tử vong.]

[Người chơi XXX tử vong.]

Hệ thống một hơi thông báo bốn người chết, mỗi một tên vang lên làm cho ba người trong phòng mày càng nhăn lại, từ ngày hôm qua sau khi hệ thống giới thiệu cốt truyện tới bây giờ bọn họ mới thông báo người chơi tử vong, trọng điểm là lần này đã chết bốn người.

“A!!” Ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai, Túc Ngô cảm giác có chút không ổn, chạy nhanh lại cởi trói sau lưng cho hai người trên giường, anh phát hiện thắt lưng trói tay Mạo Tử cư nhiên lại là của mình.

Túc Ngô nhìn thoáng qua Hoắc Tập ngã trên mặt đất, đem người nâng dậy đỡ lên giường, hoảng hốt phát hiện tờ giấy trong tay Hoắc Tập, anh lấy tờ giấy ra rồi bỏ vào túi của mình, cũng không dừng lại liền đi đến mở cửa phòng ra.

Trên hành lang đã lao ra không ít người, phòng Lý Thanh cách vách, ba người Nhậm Quảng cũng vọt ra, bọn họ cho nhau cái liếc nhìn, đều hướng đi xuống lầu.

Tiếng hét chói tai phát ra ở tầng hai, lúc bọn họ chạy đến phòng 207 trước cửa đã vây quanh không ít người, có một cô gái ôm đầu gối co lại ở góc tường, trên giường có một người nằm, mặt xanh lè, trợn trắng mắt, đôi tay bóp cổ mình, đã chết.

“Sao lại thế này?” Có người hỏi một câu, mọi người đem ánh mắt đặt trên người nữ sinh đang co lại ở góc tường.

“Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi cũng là nghe thấy tiếng chuông mới tỉnh dậy, vừa quay đầu thì đã phát hiện hắn như vậy rồi.” Nữ sinh kia khóc lóc nói: “Đêm qua vốn muốn cùng hắn nói chuyện, kết quả tôi vừa đến phòng liền hôn mê, tỉnh lại thành như vậy.”



Nữ sinh nói xong sắc mặt những người chơi đứng ở cửa đều không được tốt, tất cả bọn họ cũng là vừa vào phòng liền mất đi ý thức có người thậm chí trực tiếp ngã bên cửa.

“Hệ thống vừa mới báo tên của hắn sao?” Lại có người hỏi một câu.

“Không phải!” Nữ sinh kia nói: “Tôi vừa mới nghe xong, hệ thống cũng không phải báo tên của hắn.”

Không thích hợp rồi, người đã chết mà hệ thống lại không có thông báo, vậy là nói thời điểm hệ thống thông báo mọi người đều không có nghe thấy?

Túc Ngô đi lên xem xét người chết một chút, không thể không nói bộ dạng này thật sự có chút đáng sợ, mắt trợn trắng, trong mắt đều là tơ máu, đôi tay để ở trên cổ, chẳng lẽ là tự mình bóp chết mình?

Anh đem cái chăn phủ lên người người chết, che đi cảnh tượng thảm thiết này, mọi người chơi đều quyết định đến nhà ăn tầng một tập hợp, nhìn xem rốt cuộc thiếu bao nhiêu người.

Bàn ăn tầng một đã khôi phục lại nguyên dạng, cơm thừa canh cặn đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, thay bằng bữa sáng mỹ vị, người không sai biệt lắm đã đến đông đủ, Túc Ngô đếm qua một chút, thiếu tám người, ngoại trừ Hoắc Tập ra, thì còn thiếu bảy người. Bảy người này chắc hẳn là đã chết.

Túc Ngô nhìn lướt qua 22 người đang ngồi, phát hiện có đại khái mười mấy người trên cổ có vết hằn thâm tím ở trên cổ, bao gồm trên cổ Chúc Lam Phong cũng có.

Ánh mắt anh và Lý Thanh chạm nhau một chút, trên cổ đối phương rất sạch sẽ, không chỉ có hắn mà hai người bạn đồng hành của hắn cũng không có vết hằn trên cổ. Lý Thanh cũng phát hiện Túc Ngô nhìn chằm chằm mình, hắn không chút khách khí trừng mắt nhìn, trong ánh mắt là khıêυ khích kém chút nữa là thốt ra lời.

Trong lòng Túc Ngô đã hiểu, cái tên Đỗ Đường chết tiệc này xác thật chỉ cho anh một cái gợi ý công lược phó bản râu ria thôi, mà gợi ý công lược phó bản hoàn chỉnh nằm ở trong tay đám người Lý Thanh.

Người đang ngồi đây đều không động đến bữa sáng trên bàn, rốt cuộc đã thấy thảm trạng tử vong của người chơi khác, cũng không có tâm tình ăn uống gì.

Ba người Lý Thanh lại không chút để ý cúi đầu ăn bữa sáng, nhưng tối hôm qua lúc uống rượu không ai trong bọn họ đυ.ng cái gì, xem ra bữa sáng không có vấn đề gì.

Anh cũng cầm bánh mì trên bàn bắt đầu ăn, Mạo Tử bọn họ cũng không cố kỵ gì, dù sao cũng ngủ cả một đêm đều đã đói bụng.

Quản gia không biết từ nơi nào mà đi ra, đứng trước bàn ăn hỏi thăm mọi người có ngủ ngon không, sau đi ra phía trước mở cửa khách sạn, cửa vừa mới mở ra một cổ mùi máu tươi dày đặc liền ập vào mặt, mọi người không ít người đi qua xem đến khi nhìn thấy liền nôn ra đống thức ăn vừa mới ăn.

“Ôi đệt!” Có người lớn tiếng mắng một câu.

Nói thật cái cảnh tượng thật sự có chút chết người, bốn cái đầu chỉnh chỉnh tề tề treo ở trước cửa khách sạn.

“Là bọn họ!” Có người hô một tiếng: “Những người bị nhốt ngoài cửa hôm qua!”

Lời này vừa thốt ra, càng làm cảm giác của mọi người không tốt, ở khách sạn cả đêm đã chết ba người, bên ngoài khách cả đêm thì chết bốn người, nói không chừng thϊếp theo chính là bản thân mình.

Cái phó bản thật sự khủng bố, bốn cái đầu được treo chỉnh tề bên ngoài giống như đe dọa những người còn lại, tất cả mọi người đều lo lắng, tiếp theo sẽ là ai?

Quản gia kêu người dọn dẹp vết máu cùng đầu, hành động thuần thục này vừa thấy liền biết đây không phải lần đầu tiên.

“Người không tuân thủ quy định thì sẽ bị trừng phạt.” Quản gia thấp giọng nói, âm thanh không lớn nhưng những người còn lại ngồi ở đây đều nghe được, câu nói này mang theo mùi vị đe dọa làm mọi người coi trọng lời nói của quản gia hơn.

Nhất định phải về trước 8 giờ, không thì hậu quả chính là những cái đầu ngay ngắn vừa nảy treo ở bên ngoài kia.

Khách sạn được dọn dẹp sạch sẽ căn bản vừa nhìn sẽ không nghĩ đến vừa rồi có những cái đầu còn nhiễu máu được treo bên ngoài cửa kia, mà những người khác cũng không dám bước ra khỏi cái cửa này, thật giống như cửa mở ra một con dao nhỏ vô hình, không tới gần nhưng cũng cảm giác được đau đớn.

Tay Túc Ngô ở trong túi vuốt ve tờ giấy Hoắc Tập viết, đôi mắt lại đặt ở trên người ba người Lý Thanh, biểu hiện của ba người này so với những người khác thật sự rất bình tĩnh.

Lý Thanh bọn họ đang thương lượng cái gì đó, vài phút sau đều đứng dậy trở về phòng.

Túc Ngô cũng cùng Mạo Tử và Chúc Lam Phong cùng nhau về phòng, ba người vẫn đến phòng ngủ của Hoắc Tập.

Mới vừa ngồi xuống Túc Ngô liền móc tờ giấy trong túi ra, anh thật sự rất tò mò Hoắc Tập viết cái gì. Mở tờ giấy ra Hoắc Tập qua loa giải thích tình hình cho anh rồi nhắn lại phía dưới ba câu kia một lời nhắn.

“Hai người đó muốn bóp chết người.....”Chúc Lam Phong nhẩm lại một lần: “Đây là nhắn cái gì? Hai người đó muốn bóp chết ai? Hai người nào?”

Câu cuối cùng thật sự không có chút manh mối, Túc Ngô suy nghĩ.

Chuông có vấn đề.

Lúc bọn họ rời giường chuông cũng vang lên, lúc ăn cơm chuông cũng sẽ vang, 9 giờ ăn xong chuông cũng vang, những giờ khác chuông không vang sao?

Hai người khác lắc đầu, ngày hôm qua bọn họ nghe tiếng chuông là vào lúc 8 giờ ăn cơm và 9 giờ ăn xong, sau đó chính là buổi sáng hôm nay. Hoắc Tập có thể nghe được vậy chứng minh ban đêm chuông cũng sẽ vang, như vậy chuông vang lên là có khung giờ?

Trong gương có người hay quỷ.

Trong gương có người. Hành lang có một cái gương, xác thật rất quỷ dị, nhưng bọn họ cũng không phát hiện nơi nào kỳ quái, Hoắc Tập phát hiện thì chứng minh gương cũng vào ban đêm mới có thể phát huy công dụng.



Nửa đêm có người ca hát.

Túc Ngô lấy ra gợi ý công lược mà Đỗ Đường đưa, trên đó viết tiếng hát nửa đêm, nói cách khác tiếng hát cũng chỉ có nửa đêm mới có thể nghe thấy, những sự việc kỳ quái chỉ có ở nửa đêm mới có thể xuất hiện, người cũng là chết vào ban đêm, nói tóm lại manh mối quan trọng thật sự của phó bản vào ban đêm mới phát sinh.

Chính là bọn họ vừa tới nửa đêm đều sẽ mất đi ý thức, còn chơi cái rắm! Chính mình trong vài giờ ban đêm chết như thế nào cũng không biết!

Phải làm sao? Trên mặt Mạo Tử và Chúc Lam Phong viết ba chữ to.

“Phong Phong.” Túc Ngô kêu một tiếng: “Hôm nay cậu chú ý một chút chuông vang lên khi nào, vang lên bao nhiêu tiếng, sau khi vang sẽ phát sinh sự việc gì.”

Chúc Lam Phong gật gật đầu, Túc Ngô lại nói với Mạo Tử: “Cô đi theo dõi ba người Lý Thanh, xem bọn họ khi nào ra ngoài, lập tức đến báo.”

Mạo Tử gật đầu, mở cửa bước về phòng bản thân, phòng cô đối diện phòng Lý Thanh. Mạo Tử mở cửa phòng mình ra, lấy một cái ghế liền dựa vào cửa ngồi canh, một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm đối diện.

Túc Ngô ngồi ở trên sô pha phòng Hoắc Tập, nhìn Hoắc Tập trên giường lâm vào trầm tư. Tại sao thời gian hôn mê của cậu với mọi người lại khác nhau? Tại sao chỉ có mình cậu thức? Tối hôm qua cậu nghe được cái gì? Thấy cái gì?

Hoắc Tập cung cấp quá ít manh mối, căn bản Túc Ngô không suy nghĩ ra đêm qua Hoắc Tập ở khách sạn đã xảy ra chuyện gì, bao gồm hay không còn một ai khác ngoài Hoắc Tập cũng không bị hôn mê vào ban đêm.

Tờ giấy tong tay có chút nhăn, người viết chữ lúc sau hẳn là viết rất gấp, cho nên giải thích qua loa, thậm chí còn không có viết xong, xem ra Hoắc Tập cũng là dự cảm bản thân mình lại sắp hôn mê nên trong lúc cấp bách viết được nhiêu đó tin tức, nhưng quá ngắn.

Túc Ngô suy nghĩ muốn hay không cho cậu một quyển sổ?

Mạo Tử đi tới gõ cửa dồn dập, Túc Ngô vừa mở cửa liền nghe cô nói: “Ba người Lý Thanh đi ra ngoài.”

“Đi!” Túc Ngô kêu lên Mạo Tử cũng theo sau đi ra khách sạn, để lại Chúc Lam Phong canh ở phòng Hoắc Tập, thuận tiện nghe tiếng chuông vang lên như thế nào.

Ba người Lý Thanh như có mục đích đi lên trên trấn, trên trấn không nhiều người lắm, kỳ thật chính là vì cốt truyện phó bản đã bị hệ thống chỉnh sửa phân đoạn, nhưng vẫn sẽ có NPC thủ, người chơi có thể hỏi ra được chút manh mối hay không.

Lý Thanh ở trên trấn có hỏi được gì ở NPC hay không Túc Ngô ở xa cũng không nghe thấy được cái gì, đi theo nửa ngày quyết định trở về.

“Không theo nữa sao?” Mạo Tử hỏi: “Chúng ta còn không biết hắn có thể hỏi ra chút manh mối có giá trị gì không.”

“Sẽ có biện pháp biết được.” Túc Ngô nói.

Thị trấn cách khách sạn cũng không gần, đi đi về về phải tốn không ít thời gian, đây cũng là lý do vì sao hôm qua có người không về trước 8 giờ, hoặc là nói vì sao có người không thể về trước 8 giờ.

Người chơi không thể sử dụng xe ngựa, cần đi thì phải trở về, nói không chừng dọc đường đi sẽ có thứ gì đó ngăn đón. Mặt khác người chơi bởi vì buổi sáng ở nhà ăn thấy được bốn cái đầu người cũng không dám chạy ra bên ngoài, liền đem khách sạn thành cái bờ rào để ngăn cảng một bước tiếng lên trời(#), bất đắc dĩ chính là cũng không có manh mối có giá trị gì.

(#) Khúc này nếu giải thích theo cách tui hiểu là: ở khách sạn sẽ bớt được một cách đi tìm chết hơn khi ở bên ngoài. Vì trong bản dịch Hán Việt ở wikidich câu này là “liền đem toàn bộ khách sạn phiên cái đế hướng lên trời” nên tui dịch sang theo cách tui hiểu và đúng theo nghĩa của khúc này hơn.

Mắt thấy sắc trời đã dần đen, lúc Túc Ngô và Mạo Tử chạy về khách sạn vừa vặn là 6 giờ, bọn họ đi lên nhìn xem Chúc Lam Phong và Hoắc Tập một chút, lại đi tìm quản gia mượn giấy và bút, lý do là viết thư cho người nhà. Quản gia cũng tin anh.

Sau đó cùng nói chuyện phiếm, quản gia đưa cho bọn họ một xấp giấy viết thư cùng một cây bút máy, còn hỏi tình hình của người nhà.

Cmn còn tưởng được hắn đến thăm hỏi đó!

Túc Ngô lấy một tờ giấy viết thư bắt đầu viết: Sau khi chúng tôi nghe được tiếng chuông sẽ lâm vào hôn mê, ban ngày gương không có gì khác thường, cũng không có tiếng hát. Đừng ra khỏi khách sạn, sẽ chết. Ai muốn bóp chết ai? Chú ý nhóm người Lý Thanh, tôi hoài nghi còn có người vào ban đêm cũng có thể tỉnh giống cậu, nếu có thể thì buổi tối đi đến phòng Lý Thanh nhìn xem. Đúng rồi lần sau tôi hy vọng tôi không phải nằm trên sô pha.

Sau khi viết xong, Túc Ngô dùng đèn bàn chặn tờ giấy, tự hỏi một chút rồi lại viết thêm một câu nữa: Chú ý an toàn.

Nhìn thoáng qua thời gian, đã 7 giờ, chuông dưới lầu không có vang, trước tiên bọn họ đi xuống nhà ăn, ba người Túc Ngô đem ghế kéo đến trước cửa ngồi xuống, tựa như những cái đầu được treo chỉnh chỉnh tề tề ở trước cửa vào buổi sáng.

7 giờ rưỡi bắt đầu ở nơi xa có người chạy hướng đến khách sạn, đúng là ba người Lý Thanh.

Ba người dốc toàn lực chạy về khách sạn trước 8 giờ, không nghĩ tới ở cửa lại ngồi ba vị môn thần.

“Anh muốn làm gì?” Lý Thanh trừng con mắt nói.

“Có câu nói này, nói như thế nào ta?” Túc Ngô gác một chân lên khung cửa, chắn cửa kín mít: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua, lưu lại lộ phí.”

Lý Thanh: “.....” Anh! Đệt mịa!

- ---------------------------------------------------------------------

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ MỘT NGÀY TỐT LÀNH.

P/s: cho tui xin một ⭐ bình chọn nha, cảm ơn mọi người nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.