Xin Lỗi, Bạn Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi

Chương 1



Hoắc Tập vừa mở mắt ra đã thấy mình đang ngồi trên một con tàu điện ngầm, đám đông chen chúc, gió trong đoàn tàu thổi tới làm cậu thấy có chút không chân thật.

Tàu điện ngầm?

Trong nhất thời Hoắc Tập có chút hoảng hốt, âm thanh ồn ào bên tai cũng có chút chân thật.

Tại sao lại ở trong tàu điện ngầm? Hoắc Tập nhớ rõ bản thân mình đang tham gia tiệc rượu với công ty game mà công ty cậu mới vừa hợp tác, giám đốc hạng mục bên cậu uống nhiều quá nên đã lôi kéo người phụ trách của công ty đối phương dẫn đến cãi cọ, cậu cùng mấy thực tập sinh đi đến can ngăn sự tình hỗ loạn này, người đang dự tiệc nhiều, không thể ra tay đánh người, nên cậu đành phải khách khí dùng lời nói khuyên can, nhưng chưa nói được hai câu đối phương đã vén tay áo lên vọt tới, kết quả đối phương không đứng vững liền nhào qua phía cậu duỗi tay một đấm một cái cậu liền hai chân mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.

Trước lúc mất đi ý thức cậu còn tự hỏi tại sao mình chỉ tham gia một tiệc rượu thôi mà sao lại thành ra thế này!

Uống quá nhiều?

Một giọng nữ máy móc vang lên: " Đoàn tàu sắp chạy đến trạm thăng cấp, hành khách thăng cấp yêu cầu xuống xe, hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Hoắc Tập nghiên đầu nhìn thoáng qua màn hình trên đầu, đèn của trạm thăng chức chợt lóe lên, chứng thực đây là một đoàn chạy.

Cửa tàu mở ra, đám người như cá mòi đóng hộp lần đi ra bên ngoài.

Cửa tàu đóng lại kèm theo tiếng cảnh báo.

Đoàn tàu chỉ còn chưa đến một nửa, Hoắc Tập nghiêng đầu là có thể thấy toa tàu bên cạnh cơ hồ cũng còn chưa đến một nửa, chỉ dư lại một số ít người đang cúi đầu xem điện thoại.

Hoắc Tập đưa tay sờ soạng tìm điện thoại của mình, phát hiện nó lại bị tắt máy, cậu khởi động lại điện thoại, màn hình điện thoại vừa lóe sáng lên, toàn bộ toa tàu liền kịch liệt lắc lư một chút rồi trước mắt liền tối đen một mảng.

Đệt?!

Điện thoại trải qua thời gian tối đen ngắn ngủi lại sáng lên, nương theo ánh sáng mỏng manh của điện thoại, Hoắc Tập tìm hiểu bốn phía một chút.

Rất tối, không nhìn thấy cái gì cả.

Cửa sổ tàu pha lê mơ hồ có thể thấy mặt chính mình.

Hoắc Tập nảy lên ý định cầu cứu, cậu mở miệng hô một tiếng: " Có người không?"

Âm thanh truyền đi rất xa, nhưng không có ai đáp lại.

Cậu lại mở điện thoại nhìn thoáng qua, không có tín hiệu, không có biện pháp báo nguy nào.

Gió trong tàu bắt đầu mang theo chút hơi lạnh, Hoắc Tập chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay nên làn da nổi lên một tầng da gà.

Trong bóng đêm truyền tới một tiếng bước chân, rất rõ ràng trên mặt đất, như là cảm giác tiếng giày da đi ỏ trên sàn nhà.

Đèn trong tàu sáng lên một chút, theo đó thân tàu cũng lại một trận lắc lư kịch liệt, trong bóng đêm xuất hiện một bảng ánh sáng tiến độ điều lượng màu xanh lục, trái phải cũng bắt đầu có chút ánh sáng.

Âm thanh máy móc lạnh băng vang lên cùng ánh sáng điện thoại [ Trò chơi bắt đầu tải......], góc tầm mắt bên trái phía dưới xuất hiện một đồ án tỉ lệ phần trăm.

10%

30%

50%

70%

85%

99%......

100%

[ Trò chơi đã tải thành công, người chơi lựa chọn đăng nhập]

Cái này là gì?

Hoắc Tập cảm thấy chính mình có phải hay không uống quá nhiều rượu nên bắt đầu sinh ra ảo giác.

[ Yêu cầu người chơi lựa chọn đăng nhập] âm thanh máy móc lạnh băng lập lại một lần nữa.

Đăng cái gì nhập, ngày mai còn không đi làm?

Cửa ra ở nơi nào?

Hoắc Tập nhìn trái nhìn phải, không thấy cửa ra. Có ý gì? Cưỡng ép đăng nhập?

Bất quá Hoắc Tập hơi do dự một chút, không nghỉ tới nó thế mà cho mình chủ động lựa chọn đăng nhập.

[ Đăng nhập thành công, đang tải nội dung phó bản......]

Dựa......

[ Tải thành công nội dung phó bản]

[ Người chơi Hoắc Tập online]

Ánh sáng từ trái phải chiếu tới, rồi tách ra, khoang tàu bỗng sáng ngời, giống như có người đột nhiên mở cửa ra.

Toa tàu trống không.

Toàn bộ toa tàu chỉ còn lại một mình Hoắc Tập.

Mẹ nó thật sự là uống phải rượu giả mà!

Trong lòng Hoắc Tập chửi thề một trận. Đệt!!

Uống rượu giả vào đều làm thần kinh mộng mị, hôm nay xem như đã tiếp thu được kiến thức.

Toa tàu vẫn luôn đứng yên, nói là tải thành công nội dung phó bản nhưng không thấy phó bản gì. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tàu, bên ngoài tối đen như mực, cũng không biết tàu điện ngầm này là đang chạy hay là không chạy.

Mồ hôi lạnh theo cổ bắt đầu rớt xuống, trong nháy mắt Hoắc Tập cảm thấy có chút không thích hợp.

Quá an tĩnh, từ lúc bắt đầu đã quá an tĩnh, ngồi quá trạm tàu điện ngầm cũng đều biết, nhiều người trong xe như vậy khó tránh khỏi sẽ có âm thanh nói chuyện hay tiếng thông báo của điện thoại, nhưng là từ lúc vừa mới bắt đầu đoàn tàu đã an tĩnh như có người đem âm lượng tắt đi vậy.

Đoàn tàu run lên một chút, giống như thật sự muốn kêu người tỉnh dậy, nhưng lại chỉ nghe tiếng cửa tàu tích tích mở ra, lại có thêm một đám người đi lên.

Nhóm người này không nói với nhau lời nào, ở toa tàu mà Hoắc Tập đang ngồi tìm chỗ ngồi cho mình, nhưng có chút phá lệ...... Tổ chức có kỷ luật, bọn họ đều đưa ánh mắt lên đánh giá Hoắc Tập, phảng phất xem cậu như là một loại quái dị gì đó.

Nhóm người này cũng không thể nói là quái dị, như là không ai quen biết lẫn nhau nhưng lại sau khi lên tàu vô cùng ăn ý không nói lời nào, bên trái bên phải Hoắc Tập đều có người ngồi, ánh mắt đều dừng ở trên người cậu.

Toàn bộ toa tàu đều an tĩnh đến đáng sợ.

Âm thanh quảng cáo truyền đến một trận bén nhọn ồn ào, nhưng trong nháy mắt lại không có âm thanh nào.

Đoàn tàu đột nhiên mở ra, mở ra cảm giác phục hưng hào hùng, thân thể bên cạnh Hoắc Tập theo quán tính tách nhau ra ít nhất 30cm.

Một đường tự thả bay mình, đại khái tầm mười mấy phút mới dừng lại, ngoài cửa sổ xe vẫn một mảng tối đen, người ngồi xung quanh cậu đã thu hồi lại ánh mắt đánh giá trên người cậu, không hẹn cùng nhau đứng lên tiến lại phía cửa tàu xếp hàng đứng chừng.

Tố chất như một người lính.



Cửa xe " Tích tích tích" mở ra, không như dự kiến của cậu bên ngoài là một trạm tàu chỉ có một mảnh đen nhánh.

Giây tiếp theo có người dẫn đầu trong nhóm người nhảy xuống, Hoắc Tập kinh hãi không nhịn được hô lên một tiếng: " A!"

Kết quả không ai nghe thấy, trong nháy mắt người kia cũng không thấy hình ảnh đâu.

Người đằng sau cũng đi theo nhảy xuống, một đám người như một đội cảm tử, nhảy xuống như không có gì. Tuy Hoắc Tập đã bình tĩnh lại, nhưng đối với cái loại xếp hàng đi tìm chết này vẫn rất là hoài nghi.

Phía trước từng người từng người nhảy xuống, không có người kêu to khi rơi xuống, cũng không có âm thanh rơi trên mặt đất, an tĩnh đến mức như vừa nhảy xuống liền đã biến mất, trong giây lát toa tàu đều đã trống không.

Trong tàu chỉ còn một mình Hoắc Tập, cậu một mình đứng đó, mồ hôi lạnh trên người cậu chảy ròng ròng cảm thấy giây tiếp theo liền sẽ bị ai đó đẩy xuống.

Đèn trên đỉnh đầu chập chờn, như mấy vai chính trong phim điện ảnh kinh dị gặp điềm báo gặp nạn. Hoắc Tập đi lên phía trước vài bước, nhìn mảng tối đen bên ngoài cửa tàu, nhắm mắt cắn răng nhảy xuống.

Trong nháy mắt cảm giác không trọng lực bao vây lấy Hoắc Tập, lại không phải trong dự đoán là sẽ bay lơ lửng trên mặt đất, mà là hai chân vững vàng đứng ở...... Trên mặt đất?

[ Người chơi tập hợp thành công, phó bản mở ra]

??????

Hoắc Tập còn chưa kịp nhìn xem hoàn cảnh bốn phía thì liền nghe thấy tiếng ồn ào từ xa truyền tới, như là nói nhỏ khe khẽ, cũng như ầm ĩ náo nhiệt, như là tiếng cọ xát của quần áo.

Trên tàu điện ngầm vốn nên có âm thanh này.

Hoắc Tập đứng một mình lẻ bóng trên đường phố không bóng người, đèn đường bên tay phải chập chờn như là giây tiếp theo là sẽ bị tắt ngủm mất.

Âm thanh ồn ào càng ngày càng gần, cậu nhìn vòng vòng xung quanh, lại cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc. Đường phố đổ nát trên đường bị ném đầy rác rưởi, đèn mấy cửa hàng bên đường cơ hồ đều đã là phế phẩm, một là không sáng, hoặc là có sáng nhưng giống như giây tiếp theo nó sẽ rơi vào trạng thái ngỏm củ tỏi.

Thấy những hiện tượng như vậy nói không hoảng sợ là không có khả năng.

[ Nội dung cốt truyện: Tang thi sổ lồng!]

Từ từ ngươi nói cái gì? Tang thi?

Hoắc Tập đột nhiên bừng tỉnh vì sao khung cảnh xung quanh lại quen thuộc như vậy, cảnh tượng này rõ ràng chính là cảnh tượng kinh điển trong phim tang thi! Trong nháy mắt cái gì nguy cơ sinh hóa, cái xác không hồn, ta là truyền kỳ..... Toàn bộ toàn bộ đều hiện lên.

Vậy tiếng ồn ào này là.....

Hoắc Tập ngẩng đầu nhìn về nơi âm thanh ồn ào truyền đến, một mảng đông nghìn nghịt, như bão lũ đang tiến gần về phía cậu.

Đậu mòe!

Hoắc Tập nhấc chân lên chạy, đệt!

Không kịp tự hỏi thì phía sau như triều mà chạy tới, tang thi phía sau như bị kích thích tốc độ đi lại đây nhanh hơn.

Quả cầu sự sống trong nháy mắt bắt đầu bùng nổ, Hoắc Tập nhìn thoáng qua đường phố trước mắt, cái đám đòi mạng phía sau dường như đã biến mất, con đường phái trước tuy rằng không có một bóng người nào, nhưng cảm giác tổng quan hẳn là trong bóng đêm không chừng còn có một đám tang thi đang chờ cậu.

Hoắc Tập chạy một lúc, thấy bên đường có cửa hàng bán đồ dùng thể dục không hề nghĩ ngợi gì liền bước vào.

Vận khí của cậu tốt tuy cửa hàng đồ dùng thể dục có chút rách nát nhưng cửa sổ lại không thấy bể gì, Hoắc Tập dùng sức kéo cửa sổ nhảy vào, trở tay liền đem cửa sổ khóa chết lại, mới vừa xoay người lại thì cảm giác sau lưng có một trận gió tới, Hoắc Tập theo bản năng cúi đầu tránh thoát tập kích, xoay người một cái đem người đang tập kích cậu ấn đầu đối phương lên mặt kính pha lê, giữa chặt một bên vai.

(#) Đọc truyện tranh mọi người sẽ dễ hình dung hơn, có cảnh này trong truyện tranh á.

" Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" Đang bị đè là một con người, mặt hắn dán ở trên cửa sổ, một tay bị Hoắc Tập khống chế một tay khác đang cầm vợt cầu lông múa may trong không trung.

Hoắc Tập thả lỏng tay nhưng vẫn ấn hắn xuống hỏi: " Có phải là người không?"

Hỏi xong câu này Hoắc Tập liền cảm thấy bản thân hỏi có chút ngu, xem qua nhiều phim tang thi đều biết, tang thi không nói được ra lời, có thể nói ra lời đương nhiên là người rồi.

" Phải phải phải!" Đối phương không cảm thấy câu hỏi ngu liên tục trả lời " phải".

Hoắc Tập đè lại tay cầm vợt cầu lông đang múa may của hắn lại, đem vợt lấy đi mới buông tay thả đối phương ra.

Người này thoạt nhìn tuổi không lớn, ăn mặc giống học sinh, quần áo có chút dơ, tóc nhuộm màu vàng nhìn giống mấy thiếu niên ăn chơi ngỗ nghịch.

Đối phương nhìn Hoắc Tập có chút khẩn trương hỏi: " Anh(*1) không bị cắn chứ?"

" Còn chưa bị bắt kịp." Hoắc Tập nghiêng thân mình nhìn thoáng qua triều tang thi ngoài cửa sổ, đám tang thi đuổi theo cậu bị mất đi mục tiêu bắt đầu du đãng trên phố, chỉ có hai ba còn đi lại hướng bọn họ.

Tóc vàng cũng thấy có tang thi đang đi tới đây, bắt lấy Hoắc Tập chạy vào bên trong cửa hàng.

Hai người trốn vào quầy thu ngân của cửa hàng, vị trí này cũng không tồi, cách cửa chính một khoảng, nhưng vẫn có thể thấy rõ động thái bên ngoài.

" Cái đó..... Anh à(*2)" Tóc vàng nhỏ giọng kêu Hoắc Tập một tiếng: " Anh đừng trách em lấy vợt đánh anh, em cũng mới..... mới trốn vào đây còn chưa kịp chặn cửa nghỉ ngơi thì thấy anh từ cửa sổ bay vào, nên em mới theo bản năng liền lấy vợt đánh tới một cái."

(*) Anh ở (*1) là 大哥 (dà gē): chỉ người xa lạ không quen biết.

Anh ở (*2) là 哥哥 (Gēgē) ( Ca ca): chỉ anh trai gọi thân mật.

Còn bên mình chỉ có từ Anh gọi cho nên tất cả luôn nên hay bị lộn á. Từ bây giờ sẽ dùng từ anh (*2) nha.

" Ừ." Hoắc Tập thấp giọng ừ một tiếng.

Cậu căn bản không để ý lời giải thích của tóc vàng, dưới loại tình huống này ai gặp được đều sẽ tiến hành phòng bị theo bản năng. Cậu chỉ đang nghi hoặc là tại sao lại xuất hiện loại tình huống này.

Virus tang thi, ở thời đại khoa học kỹ thuật cũng đủ phát triển này, trong một đêm bùng nổ virus tang thi chắc chắn là không có khả năng. Càng đừng nói trên mạng căn bản không có để lộ tin tức gì, chuyện này hết thảy đều quá mức quái dị.

Hoắc Tập dựa vào tường lấy điện thoại ra muốn tìm tòi một chút tin tức, mà mở điện thoại lên lại không có tín hiệu.

Tóc vàng nhìn cậu đang lướt tìm tín hiệu trên điện thoại hỏi một câu: " Anh là lần đầu tiên đi làm phó bản sao?"

" Là sao?" Hoắc Tập hỏi hắn.

Ước chừng ánh mắt của Hoắc Tập quá có lực sát thương, tóc vàng nép vào một góc rồi nhỏ giọng nói: " Loại người mà ở phó bản còn tìm thông tin trên điện thoại như anh thì 80% đều là người mới."

" Phó bản?" Hoắc tập lại hỏi một câu.

Tóc vàng nghe cậu hỏi vậy khẳng định cậu nhất định là người mới: " Anh có hay không ở một thời điểm đoạn thời gian cố ý hay vô tình đi đến một cái tàu điện ngầm cứ đi hoài, nhưng đi hoài như vậy vẫn không dừng hay mở ra ở nơi nào đó?"

Hoắc Tập tự hỏi một chút nói: " Không nhớ được."

" Có liên quan gì với nhau sao?" Hoắc tập lại hỏi.

" Vậy có hay không nghe được một âm thanh máy móc nói " người chơi online", " phó bản mở ra" đại loại như vậy không?" Tóc vàng lại nói.

Như là muốn hợp với tình hình một âm thanh hệ thống vang lên.

[ Người chơi Hầu Lượng đã chết]

" Chính là âm thanh này!" Tóc vàng kích động nói.

" Ừ." Hoắc Tập lên tiếng: " Cho nên là?"

" Anh, có khả năng anh sẽ không tin, tuy rằng nghe rất hoang đường, nhưng mà cái hệ thống này đã chết....." Tóc vàng dừng một chút: " Thì thật sự sẽ chết."

" Kỳ thật em cũng không phải rất rõ về cái trò chơi này, lúc khi em mới vừa tiến vào vẫn luôn tưởng mình nằm mơ, cho tới khi em tận mắt nhìn thấy một người chết trước mặt em, máu chảy đầy đất, em mới ý thức được đây là sự thật."



" Có người chơi trước em một cái phó bản nói cho em biết, đây là một trò chơi chết chóc, rất nhiều người đều là ở trong cuộc sống hiện thực vô tình mất đi ý thức, sau đó liền sẽ vô tình vào trò chơi này. Có người là ở trên đường đi làm, có người là ở trong chính nhà mình, còn em thì là trên đường về nhà."

" Vào được nhưng không ra được." Tóc vàng nói đến đây thì vò tóc một cái: " Trò chơi này thật sự rất đáng sợ, thật sự sẽ chết người!"

" Không ra được là có ý gì?" Hoắc Tập hỏi hắn.

" Những trò chơi khác về sau người chơi muốn thoát ra thì có thể thoát ra đúng không?" Tóc vàng nói: " Nhưng trò chơi này thì không thể, không chỉ không thể thoát ra mà còn phải tiếp tục trò chơi, làm phó bản kiếm kinh nghiệm, thăng cấp từ từ....."

" Nếu không thăng cấp thì làm sao?" Hoắc Tập nhìn thoáng ngoài cửa sổ tiếp tục hỏi hắn.

" Hệ thống vẫn sẽ đưa anh đi làm phó bản, anh căn bản không có biện pháp phản kháng, hệ thống sẽ cưỡng chế tổ đội của an đi vào phó bản." Tóc vàng nuốt một ngụm nước miếng: " Nói thẳng ra là, nó muốn anh chết ở trong đây!"

Tóc vàng nói thật sự khủng bố, Hoắc Tập không nhịn được cười: " Lời nói này mâu thuẫn, cậu nói hệ thống không cho thoát ra? Nhưng tôi không thăng cấp không làm phó bản, thành thành thật thật đợi không phải được rồi sao?"

" Không phải như thế, hệ thống sẽ tiến hành phân phối đội ngũ ngẫu nhiên, rồi tới thời gian anh sẽ phải cùng tổ đội đi làm phó bản, căn bản không có sức chống cự."

Nếu lời của tóc vàng nói là sự thật, vậy ý nghĩa của toàn bộ hệ thống trò chơi là một loại cưỡng ép vào phó bản, bất luận là người chơi muốn thăng cấp đánh quái kiếm kinh nghiệm hay là muốn làm một bình hoa đứng một bên thì đều phải đi vào phó bản.

" Tổ đội cậu nói có phải hay không cũng đại diện nội dung kinh nghiệm của phó bản cũng là phân phối đến trên đầu mỗi người của đội ngũ?" Hoắc Tập hỏi hắn.

" Đúng! Cũng xem là như vậy, hệ thống sẽ dựa theo sự cống hiến của mỗi người mà chia kinh nghiệm, nói cách khác tổ đội là tổ đội, nhưng đội biểu hiện cống hiến tốt sẽ được tiến hành khen thưởng.

" Có khen thưởng thì sẽ có chừng phạt, hệ thống sẽ phạt người cuối cùng của mỗi đội, chết bất thình lình sẽ không tính."

Vậy có nghĩa hệ thống sẽ làm người chơi lựa chọn người cuối cùng để trừng phạt, nói thẳng ra chính là muốn giảm xuống suất sinh tồn.

[ Người chơi Chu Tiểu Tiểu đã chết]

Hệ thống lại báo lên một cái tên.

" Tôi hỏi cậu, tổ đội mà cậu nói, mỗi đội bình thường sẽ bao nhiêu người?" Hoắc Tập thay đôi giày thể thao để ở trên kệ bên cạnh, cậu một thân tây trang giày da thật đúng là không tốt để hành động.

" Mười lăm người, hai mươi người, mấy trăm người cũng không sao." Tóc vàng ở bên cạnh cũng cầm một số đồ vận động tương đối dễ cầm: " Này thì phải xem phó bản lớn hay nhỏ, bình thường phó bản sơ cấp thì sẽ mười lăm người, hai mươi người, dưới một trăm người, trung cấp thì sẽ một trăm đến hai trăm người, cao cấp thì em không biết, cấp bậc hiện tại của em còn chưa chạm tới được nội dung của phó bản cao cấp."

Hai người Hoắc Tập bọn họ khom lưng ở trong cửa hàng soát đồ vật, cậu thay một thân toàn đồ vận động, cầm một cái ba lô, một người cầm vợt tennis một người cầm vợt cầu lông cùng một số băng vải vận động.

(*) Băng vải vận động: còn được gọi là băng keo vải thể thao dùng để băng bó khi chấn thương. Trong thể thao, đặc biệt là các bộ môn cần vận động mạnh và có tính đối kháng, như bóng đá, bóng chuyền, futsal, cầu lông... chấn thương là vấn đề không thể tránh khỏi. Khi xảy ra những va chạm, ảnh hưởng đến khớp gối, cổ tay, ngón tay,...

chapter content



(*) Còn một loại nữa người ta gọi là bao cổ tay thể thao: Bảo vệ cổ tay bằng cách cố định và làm giảm áp lực tác động lên cổ tay. Hỗ trợ tập luyện bài tập có xu hướng bẻ cong cổ tay quá mức. Giảm đau khi vận động

chapter content



(*)Nhưng mình nghỉ trong truyện nói băng keo vải ở trên tại mình thấy nó có thể quấn mọi nơi trên người còn cái ở dưới chỉ dùng được cho tay thôi.

" Làm sao có thể biết mình cấp mấy?" Hoắc Tập đeo băng vải hoàn chỉnh xong thì hỏi hắn.

" Lúc phó bản kết thúc sẽ có một bảng thống kê giá trị kinh nghiệm, thêm điểm, trừ điểm, khen thưởng hay trừng phạt hệ thống đều đưa lên, lúc ấy trên màn hình thế giới sẽ thống kê thành tích, dựa trên thống kê giá trị kinh nghiệm của phó bản này, người chơi có thể căn cứ vào giá trị kinh nghiệm để thăng cấp.

Nói cách khác người chơi có thể lựa chọn thăng cấp hay không thăng cấp.

Hoắc Tập bắt được trọng điểm, thân hình như mèo dựa trên cửa sổ xem tình hình bên ngoài, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp để lao ra ngoài.

" Anh!" Tóc vàng bắt lấy cậu: " Anh muốn làm gì?"

" Đi ra ngoài." Hoắc Tập lấy tay hắn ra khỏi tay mình.

" Không thể đi ra ngoài!" Tóc vàng kích động nói: " Bên ngoài tất cả đều là tang thi, đi ra ngoài nhất định sẽ chết!"

" Không phải cậu nói lập đội mới có thể vượt qua phó bản sao? Như vậy khẳng định nơi này không chỉ có hai người chúng ta, cùng ở nơi này không bằng đi tìm những người khác, có tẽ có thể biết được cái phó bản quỷ quái này đi ra như thế nào."

" Hơn nữa, cậu không đi ra thì kiếm giá trị kinh nghiệm như thế nào?"

Tóc vàng tựa hồ đã bị thuyết phục, bày ra dáng vẻ anh nói rất có đạo lý, đi theo Hoắc Tập khom lưng ra khỏi cửa hàng.

Hoắc Tập tay chân nhẹ nhàng đi đến chân tường ngồi xổm xuống, từ trong túi móc ra một cái tạ tay nhỏ một kg dành cho nữ.

Vẻ mặt tóc vàng đầy nghi hoặc: " Anh lấy ra từ đâu vậy?"

Hoắc Tập nhắm chuẩn quán cà phê hoang phế ở đối diện, tủ kính pha lê còn nguyên dính không ít dấu tay máu, cậu vung tay phải đem tạ tay trong tay ném qua.

Một tiếng " Bang!" tạ tay chuẩn xác không lệch rơi trên tủ kính pha lê, tạo ra một tiếng vang rất lớn.

Tang thi vốn dĩ đang du đảng dạo phố trong khoảng khắc hướng tới quán cà phê bỏ hoang phóng đến, Hoắc Tập nắm bắt thời cơ chạy đến con đường trống phía trước mà chạy, cậu vừa chạy ra từ cửa hàng đồ thể thao chưa được 200m thì thấy một chiếc ô tô.

Phản ứng của tóc vàng cũng rất mau, lúc Hoắc Tập chạy hắn cũng đã đuổi kịp, hai người chạy đến bên cạnh xe thì đám tang thi bên kia mới phản ứng lại đây là điệu hổ ly sơn, đảo mắt liền hướng bọn họ đuổi tới.

Hoắc Tập ngồi xổm ở ghế điều khiển mở ra bản điện trên điều khiển bắt đầu đánh lửa(*), tóc vàng lập tức phóng lên ghế phó lái ngồi nhìn ra cửa sổ, đầu xoay 180° nhìn về sau thấy đám tang thi đang hùng hổ chạy tới.

(*) Hệ thống đánh lửa trên ô tô là bộ phận quan trọng để giúp tạo ra tia lửa điện đốt cháy nhiên liệu cùng hòa khí để động cơ nhận được năng lượng cung cấp cho xe hoạt động.

" Anh! Nhanh lên, bọn chúng đáng tới!"

" Đừng giục!" Hoắc Tập mồ hôi đầy đầu ngồi đánh lửa, trời mới biết cậu đã bao lâu rồi không chạm vào mấy thứ này, lúc còn đi học cùng mấy đứa bạn cũng một thời chơi xe nên cũng có chạm qua, hiện tại chỉ có thể xem ông trời có cho mặt mũi hay không.

Đàn tang thi hùng hùng hổ hổ chạy lại, hai tay cầm hai dây điện không ngừng va chạm vào nhau, bốn con mắt trừng mắt muốn lòi ra bên ngoài, một tiếng " Oanh" xe rốt cuộc cũng khởi động.

Ông trời có mắt!

Hoắc tập giẫm chân ga, xe nhảy lên một cái phóng ra ngoài, bỏ xa đàn tang thi phía sau.

" Cảm ơn trời đất!" Tóc vàng vẽ một chữ thập trước ngực: " Phật Tổ phù hộ."

" Cậu đây là đem những gì có thể bái thì bái hết đi." Hoắc Tập cười một tiếng.

Tóc vàng ổn định lại cảm xúc chính mình mới mở miệng nói: " Anh, lá gan của anh thật sự lớn, nếu vừa rồi chúng ta không khởi động được xe phỏng chừng hiện tại đã bị đám tang thi phía sau khi gặm sạch sẽ rồi."

" Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Tóc vàng nói: " Còn chưa giới thiệu, em tên Từ Mậu Kiệt, lúc trước là học sinh."

" Hoắc Tập." Hoắc Tập nói đơn giản một chút tên mình: " Tìm nơi có thể thấy hết toàn diện của thành phố, nếu là làm phó bản phải biết điều kiện hoàn thành là cái gì mới đúng."

" Đúng! Nếu có cái bản đồ thì tốt rồi." Từ Mậu Kiệt nói: " Chỉ là chúng ta phải đi đâu tìm bản đồ đây?"

" Chỗ này." Hoắc Tập chỉ ngón tay qua một phía, Từ Mậu Kiệt nhìn qua theo, chỉ thấy một tòa nhà lớn đứng sừng sững ở nơi xa, nơi đó xem hơi có chút cảm giác hạc trong bầy gà, đứng ở mái nhà nhất định có thể đem tình huống toàn thành phố thu hết vào đáy mắt.

Mái nhà mục tiêu kia tựa hồ có một cái sân bay nhỏ, đèn nhỏ trên đó nhấp nhánh nhấp nhánh, Hoắc Tập có một loại dự cảm, toàn lầu kia nhất định là mấu chốt của phó bản.

Editor có lời muốn nói:

Bộ này tuy ít chương nhưng một chương của nó rất dài và khá khó dịch vì nó là một bộ truyện hệ thống( sẽ có mấy chỗ mình dịch ra sẽ hơi khó hiểu nếu mọi người có thắc mắc gì có thể để lại cmt, mình sẽ giải thích hoặc mình cũng sẽ làm giống bên Chung Cư Yêu Quái làm một mục để giải thích cốt truyện nhưng nếu mình có thời gian thì mình sẽ xem xét để làm), với lại mình còn bộ Chung Cư Yêu Quái nữa nên bộ này mình chỉ ra mỗi tuần một chương thôi, mong mọi người thông cảm và ủng hộ truyện. Cũng như mình đã nói nếu mọi người không muốn đọc tiểu thuyết thì có thể lên trang wed Ưng Tỷ Comics ( ungtycomicsvip.com) để đọc truyện tranh ủng hộ nhóm dịch nha .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ MỘT NGÀY TỐT LÀNH.

P/s: cho tui xin một ⭐ bình chọn nha, cảm ơn mọi người nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.