Ngôn Minh trừng mắt, lật qua lật lại mấy lần mới xác định trên tờ giấy thật sự chỉ có một dòng chữ.
Cho nên?
Đây là thư tình của Ngu Điềm?
Đến khi ngồi vào lại bàn ăn, trong lòng Ngôn Minh vẫn không thể tin được.
Ban đầu anh cho rằng Ngu Điềm quá lỗ mãng, nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cô thật giảo hoạt.
Cô tùy tiện nói thích, nhưng lại không nói rõ là thích kiểu gì, thậm chí không thể hiện ra ý muốn chính xác, càng không hề gióng trống khua chiêng nói muốn yêu đương với Ngôn Minh, vậy nên rõ ràng anh biết trong lòng cô nghĩ gì nhưng nếu chủ động cự tuyệt thì bản thân lại có vẻ mất phong độ và còn tự mình đa tình.
Cả bức thư chỉ có ba câu, giống như bày tỏ lại tựa như đang nói giỡn.
Quả thật rất biết tính toán.
Ngu Điềm dù thường biểu lộ ra vẻ đơn thuần vô hại, nhưng hiển nhiên bên trong không phải như vậy.
Ngôn Minh cảm thấy chính mình đã gặp được cao thủ.
**
Ngu Điềm cực kỳ hài lòng với bữa cơm tối nay, nhà hàng nổi tiếng trên mạng không phải là hư danh, mặc dù thời gian chờ đợi hơi lâu nhưng chất lượng đồ ăn vô cùng ngon miệng, mà cô cũng nhân lúc đó thỉnh giáo Ngôn Minh được một phần ba vấn đề ghi trong notebook.
Do tâm trạng tốt nên lúc nhận được điện thoại của Tề Tư Hạo gọi tới, nói ngày mai cậu ta phải trực ca đêm, hiện giờ còn đang bận chuyện khác, đêm nay không rảnh về nhà, muốn nhờ Ngu Điềm tiện đường mua hộ một bộ đồ ngủ, đặt ở phòng trực ban của bệnh viện để dự phòng, Ngu Điềm cũng nhận lời.
Chỉ là tâm trạng vốn đang vui sướng lại bị cắt đứt khi Ngu Điềm từ bãi đất trống nhỏ bên cạnh nhà hàng quay trở lại bàn ăn.
Lúc đi đến khúc ngoặt thì gặp phải Trịnh Đình Phó.
Sắc mặt của anh ta rất khó coi, đang cùng với vị bạn gái Triệu Hân Hân thích diễu võ dương oai kia lôi lôi kéo kéo gì đó, hai người đó đi cũng không nhìn đường, ở chỗ này suýt chút nữa đụng vào Ngu Điềm.
Ngay đến một câu chào hỏi qua loa Ngu Điềm cũng không muốn nói, chỉ lạnh lùng xụ mặt: “ Làm ơn nhường đường.”
Cô nhân lúc Trịnh Đình Phó tránh ra theo bản năng, nhanh chóng đi qua chỗ ngoặt. Nhưng cô còn chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã của Trịnh Đình Phó và bạn gái anh ta truyền tới…
“Có phải anh vẫn còn chưa dứt tình với cô ta hay không? Gần đây mỗi ngày đều không muốn gặp em, suốt ngày nói bận. Anh rốt cuộc là có ý gì!”
“Không có chuyện đó, anh thậm chí còn không biết cô ấy ở chỗ này. Tới đây ăn tối không phải là ý tưởng của em sao…”
…………
Ngu Điềm bước nhanh chân hơn, không muốn tiếp tục nghe thấy đoạn nhạc đệm gà bay chó sủa này.
Cô trở lại chỗ ngồi, muốn tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, nói chuyện với Ngôn Minh về kế hoạch phát triển tài khoản truyền thông của mình.
Nhưng không ngờ tới, bản thân chỉ vừa mới rời đi một lúc, Ngôn Minh đã đi giành thanh toán trước.
Bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.
Tuy thái độ Ngôn Minh vẫn lịch thiệp như cũ, nhưng Ngu Điềm cứ luôn cảm thấy tâm trạng của anh hơi căng thẳng, dáng vẻ như sắp lâm đại địch.
Ngu Điềm hỏi thêm vài vấn đề, trạng thái của Ngôn Minh có vẻ không còn thả lỏng như trước.
Có lẽ là gặp phải chuyện gì đó?
Tối nay vấn đề mà cô hỏi anh cũng khá nhiều.
Đi làm cả một ngày, ăn một bữa cơm còn bị hỏi đáp các vấn đề chuyên môn, Ngu Điềm thử đặt mình vào vị trí đó, cũng cảm thấy quá đủ rồi.
“Anh Ngôn Minh, hôm nay cảm ơn anh! Em cảm thấy buổi tối hôm thật sự rất có ý nghĩa.”
Ngu Điềm nhìn Ngôn Minh, trong mắt như có ngôi sao nhỏ đang phát sáng, cô biểu hiện ra sự cảm kích từ tận đáy lòng.
Ngôn Minh lái xe đến đây, Ngu Điềm thì không, nên theo phép lịch sự, Ngôn Minh tỏ ý tiện đường muốn đưa cô về, hai người liền cùng nhau đi ra bãi đỗ xe.
Dọc đường đi, Ngu Điềm cũng không rảnh rỗi, cô vừa vuốt mông ngựa Ngôn Minh vừa tận dụng mọi khả năng nhắc tới tài khoản truyền thông của mình đang muốn làm một chuyên đề về khoa mắt.
“Anh Ngôn Minh, nếu anh có hứng thú, có thể nhấn theo dõi em, tài khoản của em tên là ‘Cá Nhỏ Thích Ăn Kẹo’, không phải là kiểu streamer linh tinh rối loạn chỉ thích kiếm lợi mà thật sự muốn phổ cập kiến thức y học giúp người bệnh. Em cũng mong muốn trở thành cầu nối thúc đẩy mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân…”
Nhưng Ngôn Minh có vẻ như đang thất thần.
Đối với lời mời theo dõi của Ngu Điềm, anh trả lời rất xa cách.
“Tôi rất bận, không có thời gian xem mấy cái này.”
Ngu Điềm hơi thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được. Đừng nói tới bác sĩ, ngay đến cả người làm trong các ngành nghề khác, sau khi tan làm cho dù có thời gian lướt điện thoại, theo dõi mấy tài khoản truyền thông cũng không muốn nhìn thấy mấy thứ có liên quan đến lĩnh vực mà mình đang làm. Nói sao thì cả ngày bận rộn công việc đã bị ‘tẩm ướp’ đủ loại tri thức trong ngành rồi, thời gian rảnh rỗi chỉ muốn lướt xem mấy thứ vui vui để tiêu khiển.
Đây vốn là chủ đề hết sức bình thường, nhưng rất nhiều lần Ngu Điềm phát hiện ánh mắt Ngôn Minh như lâm đại địch.
Hỏi anh có chuyện gì, Ngôn Minh lại một mực phủ nhận.
Vậy mà… không biết sao lại, Ngôn Minh lại bắt đầu nói về mẹ mình.
“Mẹ tôi là người rất ôn hòa, cũng rất văn nhã, ly hôn với ba tôi đơn giản chỉ vì tính cách không hợp.”
Ngữ khí của Ngôn Minh rất hàm súc: “ Lúc ly hôn cũng rất bình lặng, không có cãi nhau cũng không có chuyện động tay động chân, sau khi chia tay thì coi nhau như người thân, bạn bè.”
“Tôi cảm thấy như vậy là cách làm tương đối thành thục, làm việc gì cũng cần phải nói đạo lý, bao gồm cả tình cảm cũng vậy, rất nhiều chuyện vẫn nên dùng lý trí để giải quyết, mà không phải là hành xử vô lý.”
Anh kiềm chế nói: “ Tôi nghĩ chắc cô hiểu tôi đang nói gì?”
Tuy rằng lúc đầu khó hiểu nhưng Ngu Điềm rất nhanh đã lý giải được ẩn ý bên trong.
Nói cho cùng Ngôn Minh và mình tương lai có thể sẽ trở thành người một nhà, cho nên anh muốn giới thiệu một chút tình huống gia đình mình, thể hiện rằng sau khi ly hôn mẹ anh sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào nếu ba anh tái hôn?
Cô liên tục gật đầu, chân thành nói: “Em hiểu, em hiểu.”
Nghe được câu trả lời này của cô, Ngôn Minh sau khi vất vả truyền đạt ý nghĩ sâu xa của mình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bước đi trên đường phố náo nhiệt về đêm, con đường này là một trong những khu buôn bán sầm uất nhất ở thành phố Dung, hai bên đường là những cửa hiệu nhỏ, có không ít cửa hàng bán quần áo rải rác, tuy không phải thương hiệu lớn nhưng được cái chất liệu không tồi, giá cũng không đắt.
Ngu Điềm đang đi thì bị một cửa hàng nhỏ đông đúc người mua bên phải thu hút…
“Áo ngủ đại hạ giá đây!”
Quảng cáo trước mặt khiến hai mắt Ngu Điềm sáng lên, cô còn đang suy nghĩ xem nên đi đâu mua đồ ngủ cho Tề Tư Hạo, thế này không phải là tự đưa đến cửa rồi sao?
Cô hơi ngại ngùng nhìn Ngôn Minh: “Anh Ngôn Minh, có thể chờ em một chút được không? Em qua bên đó mua ít đồ.”
Ngôn Minh không nói nhiều, chỉ lịch sự gật đầu.
Áo ngủ đại hạ giá đúng thật là đại hạ giá.
Chắc vì giá rẻ chất lượng tốt nên trong chỗ bán đang có một đống các bác các thím đang tranh nhau giành giật.
Ngu Điềm cố gắng chen vào trong, nhìn thấy bảng đề giá…
Một bộ 100 tệ, hai bộ 150 tệ.
Chất liệu của đồ ngủ khá tốt, tất cả đều được làm từ vải dệt cotton, mặc vào rất thoải mái, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là màu trơn, thiết kế trông hơi xấu, đồ ngủ chia làm hai loại nam và nữ, kiểu của nam là màu xanh, của nữ là màu hồng.
Ngu Điềm vốn chỉ muốn mua một bộ cho Tề Tư Hạo nhưng vừa thấy mua hai bộ được giảm 50 tệ, liền cảm thấy không mua hai bộ thì quá lỗ.
Cô căn cứ vào số đo của mình và Tề Tư Hạo nhanh chóng chọn lấy hai bộ, sau đó vui vẻ rạo rực đi thanh toán.
Nhưng Ngu Điềm vừa thoát khỏi vòng vây của các bác gái đã ngay lập tức hối hận vì quyết định của mình.
Ngôn Minh đang đứng ở một bên, dáng cao chân dài, nhưng hình tượng của anh hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí của chợ đêm xung quanh, anh dường như muốn tìm Ngu Điềm nhưng lại không có cách nào, khó khăn đứng vững thân hình giữa một loạt các bà các dì chen chúc tới lui mới không bị ai đụng phải.
Ngu Điềm thấy hơi chột dạ.
Người như Ngôn Minh, luôn cảm thấy anh sinh ra đã ở trên mây, kéo anh đến nơi như vậy quả thật là tội lỗi.
Ngu Điềm ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Em, em trả tiền xong chúng ta liền đi ngay…”
Ngôn Minh nhìn thoáng qua đồ ngủ trong tay Ngu Điềm, ánh mắt trở nên kỳ quái.
“Đây là cô tự mua cho mình?”
Ngu Điềm gật gật đầu, nhìn về phía Ngôn Minh: “Đúng vậy, bộ hồng nhạt này là của em.”
Cho nên bộ màu xanh…
Ngôn Minh nhìn đồ ngủ đôi trong tay Ngu Điềm, đầu óc căng phình.
Anh cảm thấy không thể tin được, nhưng nghĩ đến câu tỏ tình trên tờ giấy kia của Ngu Điềm, lại cảm thấy cũng không phải không thể.
Bộ màu xanh này không phải là mua cho anh đấy chứ?
Ngôn Minh mím môi, kiềm chế nói: “Tôi thấy màu xanh này không đẹp, cô không cần mua.”
Ngu Điềm lộ vẻ kinh ngạc: “Em thấy màu xanh này cũng được mà, ngày thường trực ban ở bệnh viện, mặc màu xanh rất phù hợp với bầu không khí của bệnh viện…”
Quả nhiên.
Xem ra đúng là mua cho anh.
Ngôn Minh cảm thấy não mình phình to.
Anh lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
Ngu Điềm hiển nhiên không ra chiêu theo lẽ thường.
Một câu cũng không nói, trực tiếp hành động.
Giờ còn mua đồ ngủ tình nhân.
**
Ngu Điềm không ngờ tới mình chỉ tùy tiện mua hai bộ đồ ngủ cũng có thể sinh ra nhiều chuyện như vậy phía sau.
Ngôn Minh cũng không biết sao lại thế này, dường như có vẻ rất có ý kiến đối với bộ đồ ngủ nam kia, ra sức ngăn cản cô mua.
“Tôi cảm thấy chất liệu này rất bình thường.”
“Màu xanh tuy hợp với bệnh viện nhưng quá đơn điệu, dễ lấy nhầm.”
“Hơn nữa số đo không đúng, 180 quá nhỏ, ít nhất phải là 185.”
………………
Nói xong câu cuối cùng, anh đã bắt đầu trực tiếp hành động.
Ngu Điềm trơ mắt nhìn Ngôn Minh lấy mất bộ đồ ngủ nam trên tay mình, sau đó đi đến khu vực bán đồ không giảm giá, cầm một bộ đồ khác màu xám nhạt, số đo 185 lên.
“ Mua bộ này.”
“Nhưng bộ màu xanh kia và bộ màu hồng mua chung mới được giảm giá…”
Ngôn Minh nói xong, cũng không cho Ngu Điềm cơ hội, thẳng tay cầm bộ đồ ngủ màu xám đi trả tiền.
Tất cả động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, khiến cho Ngu Điềm trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cũng như nhà sư sờ mãi không thấy tóc.
“Anh biết đồ ngủ này em mua cho ai sao?” mà tranh trả tiền?
Kết quả đối mặt với câu hỏi của Ngu Điềm, Ngôn Minh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn, lời ít ý nhiều nói: “Biết.”
Sắc mặt anh nhìn qua có chút kìm nén: “Cô không cần phải nói ra miệng, tôi biết là cô mua cho ai.”
Biết là mua cho Tề Tư Hạo mà còn tích cực trả tiền như vậy?
Nhưng mà Ngu Điềm rất nhanh đã thông suốt, sáng tỏ.
Một người vừa thông minh vừa có EQ cao như Ngôn Minh, nhất định đã đoán ra cô mua đồ ngủ cho Tề Tư Hạo, mà Tề Tư Hạo hiện giờ chuyển tới làm việc ở khoa mắt, cũng coi như cấp dưới của Ngôn Minh, vậy nên Ngôn Minh tự mình bỏ tiền ra mua đồ cho lính mới xem như là một đặc ân!
Thật là đỉnh nha!
Không hổ là Ngôn Minh! Vậy mà còn biết đoàn kết cấp dưới, quan tâm đến các thành viên trong đội! Không chỉ có kỹ năng chuyên nghiệp vượt qua mọi đánh giá mà còn là người biết quan tâm chu đáo nhất!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngu Điềm nhìn về phía Ngôn Minh càng thêm ngưỡng mộ sùng bái.
Thần tượng của cô, không những có năng lực chuyên môn dễ dàng treo người khác lên đánh mà còn có nhân phẩm ưu tú bậc nhất, ngay đến cả bác sĩ nhỏ vừa mới chuyển đến khoa của anh làm việc cũng có thể được anh quan tâm tỉ mỉ như vậy, còn mua cả đồ ngủ cho đối phương!
Lúc này nghi vấn trong lòng Ngu Điềm cũng tan thành mây khói.
Không mua màu xanh mà mua màu xám, chắc chắn là bởi vì bộ màu xám càng đắt thì càng tốt, không mua size 180 mà mua 185, hẳn là nghĩ tới mặc rộng hơn một size sẽ thoải mái hơn.
Nếu Ngôn Minh muốn mua đồ tốt cho Tề Tư Hạo, vậy chính mình cứ thuận nước đẩy thuyền là được!
Ngu Điềm hoàn thành xong nhiệm vụ mua đồ ngủ cho Tề Tư Hạo, cô không nói nhiều nữa mà theo Ngôn Minh đi tới bãi đỗ xe.
Nhà cô cách nhà hàng không xa, chẳng bao lâu, Ngôn Minh đã đưa cô về tới bên ngoài tiểu khu.
“Anh Ngôn Minh, tối nay cảm ơn anh, giải đáp cho em rất nhiều vấn đề lại còn tốn kém, mấy ngày nữa em sẽ mời anh ăn cơm nhé!”
Ngu Điềm như thường lệ bày tỏ ý cảm ơn xong, sau đó nhìn Ngôn Minh.
Trong bóng đêm, sườn mặt của Ngôn Minh trắng đến mức không chân thực, ánh đèn đường rực rỡ lung linh đan xen chiếu lên gương mặt tuấn tú, càng khiến anh trở nên mê người khó tả.
Rõ ràng là đường nét gương mặt ôn hòa, nhưng không hiểu sao khi đặt cạnh nhau lại biến thành một loại tấn công đánh thẳng vào thị giác người nhìn đến kinh tâm động phách, mang theo một chút khí chất lạnh lùng, cô độc.
Câu trả lời của Ngôn Minh cũng giống như khí chất tỏa ra từ con người anh, kiêu ngạo lạnh nhạt.
Anh hơi nghiêng đầu, tích chữ như vàng mà phun ra hai chữ.
“Không cần.”
Ngu Điềm nhìn chằm chằm mặt Ngôn Minh, chờ câu nói tiếp theo của anh.
Bộ đồ ngủ màu xám mua cho Tề Tư Hạo là Ngôn Minh trả tiền, sau đó liền được đóng gói để ở ghế sau xe của Ngôn Minh.