“Con chỉ mới có năm tháng thôi mà, bụng vẫn chưa lớn lắm đâu.”
Tống Tri Hành trong vô thức xoa xoa chiếc bụng bầu của Mộng Dao. Anh còn hôn lên đó thêm mấy cái, điều này khiến cho Mộng Dao rất ngại, mặt cô đỏ ửng hết cả lên.
“Anh đối tốt với tôi… tất cả đều chỉ vì đứa bé thôi sao?”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Tri Hành lại buột miệng trả lời.
“Tất nhiên. Nó là con của tôi mà.”
Vậy còn cô thì sao?
Trong lòng anh có vị trí nào dành cho cô hay không?
Chỉ cần là một chút thoáng qua thôi ý nghĩ muốn giữ cô lại cũng được. Chỉ cần anh nói anh cần cô thôi, cô sẽ ở lại vì anh và vì đứa bé cần một gia đình hoàn chỉnh.
“Chuyện của em và Từ Tuấn tôi cũng có nghe nói rồi. Tôi biết là chuyện đó làm khó em, giữa phải sinh con cho người em không yêu và người em yêu nhiều năm đang mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi biết sự cố này đã khiến cho em phải khó xử…”
Thì ra là anh đã biết rồi. Tống Tri Hành là ai kia chứ, chắc anh đã cho người điều tra tất cả chuyện trước kia của cô. Chắc anh cảm thấy cô có quan hệ mập mờ với Từ Tuấn. Chuyện anh muốn biết chẳng có chuyện gì là không thể biết được cả.
Nhưng tại sao anh lại cho rằng cô không yêu anh?
“Nếu như em muốn đi, tôi cũng hiểu mà. Nhưng chuyện của chúng ta đợi sau khi sinh con xong hãy nói có được không?”
Anh nói anh biết tất cả, nhưng thật sự anh chẳng biết gì cả. Chuyện tình cảm của cô và Từ Tuấn đã kết thúc từ lúc cô quyết định hủy hôn với Từ Tuấn rồi.
Mộng Dao xưa nay là người rất dứt khoát trong chuyện tình cảm. Cô yêu được thì buông được. Cho nên khi cô chấm dứt với Từ Tuấn cô hoàn toàn đã không còn tình cảm với anh.
Nếu như có thì bây giờ chẳng qua chỉ là cảm giác áy náy khi biết được mình đã hiểu lầm anh mà thôi.
Bây giờ cô thực sự rất muốn cho đứa bé trong bụng cô một gia đình hoàn chỉnh mà thôi.
Anh nói anh hiểu cô, nhưng anh lại chẳng hiểu gì cô cả. Chẳng lẽ anh nghĩ cô lại muốn bỏ con để đi theo tình yêu sao? Thứ cô cần là anh giữ cô lại.
Cô không cần là nốt chu sa trong tim anh như Trình Ý, nhưng ít ra, xin anh đấy, cho cô một vị trí ở trong tim anh thôi cũng được để cho cô cảm thấy bản thân không tủi thân.
Tình cảm ấy mà khó nói lắm, ngày qua ngày chạm mặt nhau, từng cử chỉ quan tâm dịu dàng đều không phải là giả dối. Có thật sự rất muốn hỏi anh trái tim cô còn có chút rung động, trái tim sắt đá của anh có chút cảm giác nào với cô hay không?
Cô hiểu trái tim mình rồi, còn anh, anh có hiểu được trái tim của anh không?
“Tri Hành, anh nghĩ sao về tôi?” Giọng nói của cô rất nhỏ, mang theo chút hy vọng lẫn đau thương.
Thích một người, được đáp lại là hạnh phúc, không thì chính là đau thương.
“Sau khi sinh đứa bé ra, nếu như em muốn, có thể ở lại. Còn không thì tôi sẽ cho em một số tiền để em bắt đầu một cuộc sống mới, có thể lấy người mà em yêu.”
Trái tim Mộng Dao như đau thắt lại, anh có cần thiết phải nói những lời tuyệt tình như vậy không?
Anh nghĩ cô cần tiền của anh sao? Anh nghĩ bố thí cho cô một số tiền rồi muốn đuổi cô đi đâu thì đi sao?
Cô không phải là hạng phụ nữ đó.
Thứ cô cần không phải là tiền, cô vì đứa bé trong bụng nên mới chọn ở bên cạnh anh.
Tại sao anh lại cứ nhất thiết vào lúc này khiến cho trái tim mềm yếu của cô lại càng thêm đau vậy chứ?
“Tôi không cần tiền, sau khi sinh con xong tôi sẽ rời đi.”
Tống Tri Hành nghe cô nói như vậy. Lần này tới lượt anh lại thấy khó chịu. Rõ ràng anh bảo cô cứ đi đi nhưng khi cô nói cô sẽ ra đi thật thì anh lại thấy trong tim mình phát hoảng.
Anh có cảm giác mình sắp đánh mất đi một thứ gì đó quan trọng. Cô đi rồi anh sẽ không buồn chứ? Sẽ không thấy nhớ cô chứ?
Anh không chắc chắn với lựa chọn trong trái tim mình lúc này nữa.
Anh cũng không thể nào hiểu nổi trái tim mình lúc này đang nghĩ cái gì nữa. Rõ ràng là anh không yêu cô, anh biết cô yêu người đàn ông khác, vậy thì phải để cho cô ở bên cạnh người cô yêu mới đúng chứ?
Đừng giống như anh, cả đời chỉ có thể bỏ lỡ.
Nhưng anh không chắc, đến lúc đó anh có nhẫn tâm để cho cô ra đi hay không khi mà bây giờ mỗi đêm nhắm mắt thay vì mơ thấy Trình Ý như trước đây, lần này anh lại mơ thấy Mộng Dao cười với anh. Trong giấc mơ là một nhà ba người hạnh phúc.
Anh đúng là phát điên mất thôi!
Tống Tri Hành đắp chăn cho cô rồi đi lại sô pha nằm.
Buổi sáng, khi anh tỉnh dậy đã không thấy Mộng Dao đâu, anh lật đật bật dậy chạy đi kiếm cô. Khi thấy cô đang ở ngoài vườn tưới hoa chung với Tử Y thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đút tay vào trong túi quần ung dung đứng đó nhìn cô. Mộng Dao đang nói chuyện với mấy bông hoa trong vườn, nhìn dáng vẻ cô vô tri như vậy không biết tại sao Tống Tri Hành lại bật cười.
Đây có lẽ là khoảnh khắc anh cảm thấy yên bình nhất trong suốt năm năm qua.
Anh tưởng tượng nếu như có thể cùng với Mộng Dao sống bên nhau. Cô trồng hoa, bé con chạy lon ton theo chân cô, mỗi ngày đều có thể cùng cô ngắm bình minh và đón hoàng hôn, như vậy xem ra cũng là một loại hạnh phúc.
Tống Tri Hành cứ đứng cười ngu ngơ như vậy bị ánh mắt của Tiêu Khả bắt gặp được. Cô ta nhìn theo ánh mắt của Tống Tri Hành, phát hiện ra là anh đang nhìn Mộng Dao say đắm. Trong lòng cô ta càng tăng thêm phần đố kị.
Lúc trước cô ta chỉ cho rằng Mộng Dao được vào trong căn nhà này vì cô may mắn mang thai con của Tống Tri Hành mà thôi, sớm muộn gì sinh xong đứa bé Mộng Dao cũng sẽ rời khỏi đây.
Nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ấm áp của Tống Tri Hành dành cho Mộng Dao thì cô ta biết Tống Tri Hành đã rung động trước Mộng Dao. Như vậy có nghĩa là âm mưu coi ta chiếm lấy Tống Tri Hành và làm mợ Tống ở cái nhà này đã tan thành mây khói.
Cô ta không bao giờ chấp nhận để cho điều đó xảy ra. Cô ta phải hủy hoại quan hệ của bọn họ bằng mọi cách, phải khiến cho Mộng Dao bị đuổi khỏi đây thì cô ta mới cam lòng.