Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 20



Đúng sáu giờ rưỡi tối hôm ấy, chuông cửa reo và Robin chạy ra mở cửa cho Geoff Dorso. Kerry đã báo trước với nó anh sẽ đến và họ sẽ thảo luận về một vụ án trong khoảng chừng nửa giờ. Robin đã quyết định ăn sớm và hứa sẽ làm xong bài tập ở nhà trong phòng của nó trong thời gian Kerry bận rộn. Để bù lại, nó sẽ được quyền xem truyền hình thêm một tiếng đồng hồ.

Nó xem xét Dorso với vẻ thân thiện và đưa anh vào phòng khách.

- Mẹ cháu sẽ xuống ngay, - nó thông báo. - Cháu là Robin.

- Còn chú là Geoff Dorso. Anh chàng kia như thế nào? - Geoff hỏi. Với một nụ cười, anh chỉ những vết thương còn thấy rõ trên mặt cô bé.

Robin nhe răng cười.

- Cháu đã đánh bại.Thực ra đây là do kính chắn gió vỡ bắn mảnh ra.

- Có vẻ như sẽ không có vết sẹo.

- Bác sĩ chỉnh hình Smith đã nói như vậy. Mẹ nói chú biết ông ấy. Ông ấy là cháu nổi da gà.

- Robin! - Kerry vừa đi xuống gác.

- Trẻ con vẫn thường nói sự thật, - Dorso mỉm cười nói. - Kerry, tôi rất vui mừng được gặp chị.

- Tôi cũng vậy, Geoff. – Mình hy vọng mình thành thực, Kerry nghĩ trong lúc nàng nhìn chiếc cặp căng phồng bên dưới cánh tay của Dorso. - Robin...

- Con biết rồi. Đã tới giờ làm bài tập. - Robin vui vẻ nói. - Cháu không phải là người ngăn nắp nhất thế giới, - nó giải thích với Dorso. - Vừa qua, trong học bạ của cháu đã được ghi rõ: "Bài tập ở nhà cần phải làm tốt hơn".

- Và còn có câu: "Hãy sử dụng tốt thời gian". - Kerry nhắc nhỏ nó.

- Đó là vì, khi con làm xong một bài tập trong lớp, thỉnh thoảng con lại quên và nói chuyện với bạn. Được rồi. - Với một cái vẫy tay, Robin đi về phía cầu thang.

Geoff Dorso mỉm cười nhìn theo nó.

- Cô bé thật dễ thương, Kerry, và rất xinh. Trong vòng năm sáu năm nữa, chị phải chặn cửa đấy.

- Một viễn cảnh đáng sợ. Geoff, anh dùng cà phê, rượu mạnh hay rượu vang?

- Không, cám ơn. Tôi đã hứa sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của chị. - Anh đặt cái cặp trên chiếc bàn thấp. - Chị có muốn xem qua ngay tại đây?

- Tất nhiên. - Nàng ngồi bên cạnh anh trên chiếc sofa trong lúc anh lấy ra hai tập giấy dày. - Biên bản xét xử, - anh nói - một nghìn trang. Nếu quả thực chị muốn hiểu những gì đã diễn ra, tôi khuyên chị đọc tất cả một cách cẩn thận. Thành thực mà nói, từ đầu tới cuối, tôi xấu hổ vì sự biện hộ mà chúng tôi đã dựng lên. Tôi biết Skip phải cung khai trước tòa, nhưng anh ta đã không chuẩn bị tinh thần một cách đúng mức. Các nhân chứng buộc tội đã không được chất vấn cặn kẽ. Và chúng tôi chỉ gọi hai nhân chứng về tư cách khi đáng lẽ chúng tôi phải gọi hai mươi người.

- Tại sao lại như vậy? - Kerry hỏi.

- Hồi đó tôi là một luật sự còn trẻ, vừa mới được Farrel và Strauss tuyển dụng. Farrell đã là một luật sư biện hộ giỏi, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng khi Skip Reardon thuê ông ta, ông ta đã qua khỏi thời kỳ phát triển nhất và bắt đầu xuống dốc. Ông ta vừa mới bị gạt ra khỏi một vụ án giết người khác. Tôi thực sự nghĩ Skip sẽ thoát khỏi khó khăn dễ dàng hơn với một luật sư kém kinh nghiệm hơn nhiều nhưng có tâm.

- Anh đã không thể lấp khiếm khuyết đó?

- Không, quả thực không. Tôi mới ra trường và không có quyền phát biểu bất cứ gì. Tôi rất ít được tham dự vào việc xét xử. Tôi hầu như là một nhân viên làm các việc lặt vặt cho Farrell. Mặc dầu tôi còn chưa có kinh nghiệm, đối với tôi rõ ràng là việc xét xử đã tiến hành một cách tồi tệ.

- Và Frank Green đã quật ông ta tan tành trong cuộc thẩm vấn chéo?

-Như chị sẽ đọc, ông ta đã khiến cho Skip phải thú nhận rằng anh ta và Suzanne đã cãi nhau sáng hôm ấy, rằng anh ta đã nói với kế toán viên tìm xem một vụ ly dị sẽ tốn kém bao nhiêu, rằng anh ta đã trở về nhà lúc sáu giờ và lại cãi vã với Suzanne. Nhân viên pháp y đã ước tính giờ chết ở khoảng giữa sáu và mười giờ, vì vậy Skip có thể, theo lời khai của chính anh ta, có mặt tại hiện trường của án mạng vào lúc xảy ra vụ giết người.

- Theo báo cáo tôi đã đọc, Skip Reardon khai anh ta đã trở lại văn phòng, uống hai ly rượu và ngủ thiếp đi. Đó là điều hơi khó thuyết phục. - Kerry nhận xét.

- Điều đó khó thuyết phục nhưng là sự thật. Skip đã thành lập một xí nghiệp rất phát đạt, chủ yếu xây dựng những tòa nhà có chất lượng, mặc dầu trong thời gian gần đây anh ta đã khuếch trương vào việc thiết kế những trung tâm thương mại. Anh ta trải qua phần lớn thời gian ở văn phòng, chú tâm đến mục tiêu kinh doanh, nhưng anh ta rất thích mặc đồng phục và làm việc suốt ngày với nhân viên. Đó là những gì anh ta đã làm ngày hôm ấy, trước khi trở lại làm việc tại văn phòng. Anh ta đã mệt nhừ.

Geoff mở hồ sơ đầu tiên.

- Tôi đã đánh dấu vào lời khai của Charles Smith cũng như của Skip. Điều nan giải của vấn đề là chúng tôi chắc chắn có một kẻ nào khác dính líu vào, và chúng tôi có lý do để tin rằng đó là một người đàn ông khác. Thực ra, Skip đã tin chắc rằng Suzanne có liên quan mật thiết với một người đàn ông khác, thậm chí có lẽ với nhiều người. Điều đó đã làm xảy ra cuộc cãi vã thứ hai khi anh ta về nhà lúc sáu giờ và bắt gặp cô ta đang sắp xếp một bó hoa hồng đỏ - loại hoa dành cho những người yêu nhau, như báo chí thường gọi - mà anh ta chưa hề gửi tặng vợ. Bên khởi tố một mực cho rằng anh ta đã nổi giận, bóp cổ cô ta, rồi liệng những đóa hoa hồng lên xác cô ta. Lẽ tất nhiên, anh ta thề thốt rằng anh ta đã không làm điều đó, rằng khi anh ta bỏ đi, Suzanne vẫn còn nhởn nhơ xăm soi những đóa hồng.

- Có ai đã kiểm tra những nơi bán hoa lân cận để xem thử một nơi nào trong số đó đã được đặt mua hoa hồng hay không? Nếu không phải chính Skip đã mang hoa về nhà, chắc hẳn một người nào đó đã chuyển đến.

- Tối thiểu Farrell đã làm điều đó. Không có một nơi bán hoa nào trong quận Bergen không được kiểm tra. Không có kết quả gì.

- Tôi hiểu. Geoff đứng lên. - Kerry, tôi biết đây là một đòi hỏi rất lớn, nhưng tôi muốn chị đọc kỹ hồ sơ này. Tôi muốn chị đặc biệt chú ý tới lời khai của bác sĩ Smith.

Và tôi cũng muốn chị sẽ để cho tôi được ở bên cạnh chị khi chị nói chuyện với bác sĩ Smith về việc ông ta tạo khuôn mặt của con gái ông ta cho nhiều phụ nữ khác.

Nàng đưa Geoff ra tận cửa.

- Tôi sẽ điện thoại cho anh vài ngày sắp tới. - Nàng hứa.

Tới cửa, anh chợt dừng chân, rồi quay người về phía Kerry.

- Có một điều tôi ước mong chị sẽ làm. Đi xuống nhà tù bang Trenton cùng với tôi. Chị hãy đích thân nói chuyện với Skip. Trên mồ của bà tôi, tô xin thề rằng chị sẽ nghe tiếng ngân thật sự khi anh chàng đáng thương đó kể cho chị nghe câu chuyện của anh ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.