Giọng nói vui vẻ của Cố Niệm Chi khiến cho đầu óc đang mụ mị vì ngủ nhiều của Mai Hạ Văn dần tỉnh táo lại.
Cậu ta rất thích giọng nói của cô. Mỗi lần nghe cô nói chuyện, cậu đều bất giác lắng nghe vô cùng chăm chú, chỉ sợ lỡ mất bất kỳ một từ nào của cô.
“Ừ, hôm qua lúc anh về thì ký túc xá đã khóa cửa, anh phải gọi quản lý dậy để ra mở cửa. Quản lý khó chịu với anh lắm.” Giọng của Mai Hạ Văn hơi khàn khàn, chống tay xuống giường, chậm rãi ngồi dậy.
Nghe thấy đêm qua Mai Hạ Văn vẫn về chứ không đi chơi suốt đêm với nhóm bạn cũ, trong lòng Cố Niệm Chi còn thầm khen Mai Hạ Văn.
“Giờ cũng đã giữa trưa rồi, anh có đói không? Em đưa cơm tới cho anh nhé?” Tâm trạng của Cố Niệm Chi rất tốt nên muốn đáp lại Mai Hạ Văn một chút.
Dù sao, Mai Hạ Văn cũng đã kiên trì đưa điểm tâm tới cho cô suốt hai ba tháng nay, còn cùng cô ăn cơm trưa và cơm tối nữa.
Tính cô vốn có qua có lại, cũng muốn thỉnh thoảng đáp lại xã giao một chút.
Mai Hạ Văn cũng không ngờ Cố Niệm Chi lại chủ động nói muốn đưa cơm cho mình. Cậu ta chợt cảm thấy vô cùng cảm động, giọng xa xăm nói, “Anh như thế này có tính là ‘sau cơn mưa trời lại sáng’ không nhỉ?”
Cố Niệm Chi cười gượng: “Ha ha ha ha, anh nghĩ nhiều quá đấy, chẳng lẽ anh không ăn cơm trưa sao?”
“Ăn chứ, được em đưa cơm là chuyện nghìn năm có một, anh nhất định phải ăn chứ.” Mai Hạ Văn xoay người xuống giường, phát hiện ra trong phòng ký túc chỉ còn mình mình.
Cậu ta uể oải đi đôi dép lê vào, tìm một cái áo thun để mặc rồi kéo cửa phòng ra định hít thở không khí một chút, không ngờ lại trông thấy Ngải Duy Nam đang đứng ở cửa phòng.
Mai Hạ Văn ngây người ra, không nhịn được bèn nhìn lên số phòng.
Không sai, đây là phòng của cậu ta mà.
Trong tay Ngải Duy Nam cầm theo một cái túi nilon, bên trong đựng đồ ăn cô ta mua ở khách sạn bên ngoài trường tới.
“Tớ biết cậu vẫn chưa ăn gì.” Ngải Duy Nam rất tự nhiên nhấc cái túi nilon lên, “Ăn đi, đều là món cậu thích nhất đấy.”
Mai Hạ Văn không ngờ Ngải Duy Nam vẫn không chịu từ bỏ. Cậu thở dài, lắc đầu nói, “Cậu cần gì phải thế này chứ? Tội gì phải khổ thế?”
“Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Lần này tớ đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ làm bạn với cậu thôi.” Ngải Duy Nam vỗ vào vai cậu ta, “Mặc dù tối qua cậu từ chối tớ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, thì tớ rất cảm ơn vì cậu đã từ chối tớ. Nếu không, về sau mà chồng tớ vướng mắc trong lòng vì chuyện này thì tớ sẽ phải hối hận cả đời mất.”
Nghe vậy, Mai Hạ Văn mới cười, gật đầu nói, “Cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Dứt lời, cậu ta lại như nói đùa với cô ta, “Mà phải thế chứ, cô gái tốt như Duy Nam của chúng ta, người ngoài muốn theo đuổi còn phải xếp hàng dài kia kìa, cậu cũng đừng yêu cầu quá cao.”
“Ừm, sau này tớ sẽ không dám mơ tưởng đến người như lớp trưởng nữa đâu.” Ngải Duy Nam nghiêng đầu, hơi mỉm cười, trông lại có mấy phần quyến rũ.
Mai Hạ Văn cười vỗ vai cô ta rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn Ngải Duy Nam lấy hộp đồ ăn từ trong túi ra bày lên bàn, lại còn chuẩn bị cả đũa dùng một lần cho cậu ta nữa.
Quả thật bây giờ Mai Hạ Văn cũng đang rất đói. Thấy trên bàn toàn đồ ăn mình thích, cậu ta thuận tay cầm luôn đũa lên ăn vài miếng.
Cố Niệm Chi xách đồ ăn mua ở căng tin, đứng ở cửa ra vào nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa rồi cười nói, “Ơ? Anh ăn rồi à?”
Ngải Duy Nam quay đầu trông thấy là Cố Niệm Chi, liền nhiệt tình nói, “Niệm Chi đấy à? Mau vào đi, mau vào đi. Vừa rồi Hạ Văn còn mới nhắc tới em xong đấy. Không ngờ là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới rồi.”
Cố Niệm Chi nhếch môi cười, bước tới đặt hộp cơm lên trên bàn trước mặt Mai Hạ Văn, “Em không biết anh đã có đồ ăn, nên vẫn mua cho anh một phần. Anh muốn ăn thì ăn, không muốn thì để cho Tráng Sĩ đi. Anh ấy cái gì cũng ăn cả.”
Mai Hạ Văn hơi đỏ mặt.
Thực ra cậu ta không nên ăn đồ ăn Ngải Duy Nam đưa tới. Rõ ràng đã bảo Cố Niệm Chi đưa cơm tới, cuối cùng lại ăn đồ ăn của người khác, chẳng khác nào cậu ta không tôn trọng Cố Niệm Chi.
“Anh đang đói gần chết đây, mau đưa cho anh, đưa cho anh nào!” Mai Hạ Văn nói với Cố Niệm Chi bằng giọng điệu khoa trương hơn bình thường rất nhiều, sau đó mở hai hộp cơm ra.
Ngải Duy Nam mỉm cười nhìn qua một chút, “Mua ở căng tin phải không?”
Cô ta lại lắc đầu, “Hạ Văn luôn chỉ ăn thịt bò thôi, rất ít khi ăn thịt lợn. Hơn nữa, hải sản chỉ ăn tôm tự nhiên, loại tôm nuôi công nghiệp thì cậu ấy không ăn đâu.”
Trong lòng Cố Niệm Chi không kìm được chỉ muốn lườm một cái cháy mặt cô ta!
Đúng là đồ dở hơi! Cô ta muốn lên trời luôn hay sao mà dùng cái giọng điệu mẹ thiên hạ này thế?!
Còn cả Mai Hạ Văn, cũng lắm bệnh cậu ấm quá cơ…
Hải sản tươi mới là được rồi, lại còn đòi phải là đồ tự nhiên, không ăn đồ chăn nuôi nữa. Cô ta đang khinh cô không phân biệt được sự khác nhau giữa đồ tự nhiên và đồ chăn nuôi sao?
Cố Niệm Chi thản nhiên “ồ” một tiếng, sau đó nói với Mai Hạ Văn, “Hạ Văn, như thế cũng không tốt đâu. Trong nước biển bây giờ ô nhiễm kim loại nặng rất nghiêm trọng. Kim loại nặng ngấm vào tôm tự nhiên còn nhiều hơn nữa, sau này anh đừng ăn tôm tự nhiên, nhớ phải ăn tôm chăn nuôi ấy. Em biết một nơi ở thành phố C nuôi tôm rất tốt, bình thường đều chỉ cung cấp cho các cơ quan chính phủ thôi, tốt hơn nhiều so với loại tôm ‘tự nhiên’ mà không rõ nguồn gốc kia ấy chứ.”
Từng câu từng chữ trong lời này của cô đều là đang vặc lại câu nói vừa xong của Ngải Duy Nam.
Ngải Duy Nam lập tức đỏ mặt, nhưng lại ngại ngùng không tiện làm ầm ĩ lên trước mặt Mai Hạ Văn, đành phải cười khì một tiếng, “Không ngờ Niệm Chi cũng biết đến những nơi ‘cung cấp đặc thù’ đấy, ha ha…”
Vừa nói xong, Cố Niệm Chi đã thấy hối hận ngay rồi.
Cô còn chưa chính thức đồng ý làm bạn gái Mai Hạ Văn, cần gì phải tỏ vẻ ghen tuông so đo thế này chứ? Tự nhiên lại để cho người ta cười cho.
Trong phòng ký túc xá, người duy nhất vui vẻ chính là Mai Hạ Văn.
Cố Niệm Chi ghen, chứng tỏ trong lòng cô dần dần có hình bóng cậu ta rồi. Nỗ lực mấy tháng nay của cậu ta cũng không tính là uổng phí.
Cậu ta bày đồ ăn mà Cố Niệm Chi đưa tới ra trước mặt mình, cười nói, “Anh ăn hết, ăn hết. Anh đói đến nỗi có thể ăn hết một con trâu ấy chứ, chỗ đồ ăn này đã là gì?”
Cố Niệm Chi cười ha ha hai tiếng, “Vậy anh cứ từ từ ăn nhé, em đi trước đây.” Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi, trong lòng đã hối hận vô cùng.
Cô không nên nhất thời mềm lòng mà đi đưa cơm cho Mai Hạ Văn như thế…
Nhìn quan hệ của Mai Hạ Văn và Ngải Duy Nam có vẻ còn thân mật hơn so với trước kia một chút, cô thế này tính là cái gì chứ?
Ra khỏi phòng ký túc xá của Mai Hạ Văn, sắc mặt của Cố Niệm Chi liền trầm xuống.
Thấy Cố Niệm Chi rời đi, Ngải Duy Nam giật mình, nói với Mai Hạ Văn, “Cậu ăn đi, tớ cũng đi đây. Hôm nay phải bay về trường rồi.”
“Có cần tớ đưa cậu đi không?” Mai Hạ Văn nhồm nhoàm và từng miếng to, “Chờ tớ một chút, lập tức sẽ xong ngay đây.”
“Không cần đâu, cậu ăn đi. Trông cậu gầy thế này, nếu Hồng Trà mà thấy, chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng lắm.” Ngải Duy Nam đột nhiên nhắc tới tên mối tình đầu của Mai Hạ Văn là Khương Hồng Trà.
Vừa nghe vậy, Mai Hạ Văn đã nghẹn luôn một miếng cơm trong cổ họng, ho sù sụ từng cơn.
Thấy Mai Hạ Văn phản ứng dữ dội thế, trong lòng Ngải Duy Nam mới dễ chịu một chút.
Thua trên tay Khương Hồng Trà thì cô ta tâm phục khẩu phục, nhưng giờ là Cố Niệm Chi… Cô xứng sao?
Ngải Duy Nam ba chân bốn cẳng vội vàng chạy xuống tầng dưới, cuối cùng ở nửa đường cũng bắt kịp Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi! Niệm Chi! Em chờ một chút!” Ngải Duy Nam thở hồng hộc chạy tới.
Cố Niệm Chi không muốn chờ, nhưng bạn học xung quanh không ngừng nhìn sang đây, giọng của Ngải Duy Nam lại to, nên cô có muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được. Cô đành phải dừng chân lại, quay người nhìn cô ta, “Cô còn có chuyện gì nữa?”