“Tôi cảnh cáo anh, với tư cách là một phóng viên thì câu hỏi của anh có tính mớm cung. Theo “Luật báo chí của Đế Quốc”, anh đã vi phạm điều một quyển một của bộ luật, báo chí đưa tin phải theo quy tắc công bằng và chính trực. Xin hỏi, anh có giấy phép hành nghề phóng viên không? Xin hãy xuất trình giấy tờ ra, nếu không thì việc anh phỏng vấn tôi chính là vi phạm quyền riêng tư của công dân nghiêm trọng, vi phạm quyền được biết sự thật của rất nhiều công dân khác. Tôi có thể kiện anh lên tòa, khiến anh phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý trước pháp luật đấy.”
Cố Niệm Chi không hề khách sáo lấy điện thoại di động ra, quay phim nam phóng viên của đơn vị truyền thông OOXX đang ngây ra như phỗng: “Để tránh việc anh tung tin bịa đặt hãm hại cảnh sát, quân đội và trường học của chúng tôi, tôi cần phải lưu lại video này.”
“Ha ha ha, công ty truyền thông OOXX à? Anh thảm rồi, không chọc ai lại chọc đúng vào người đứng đầu khoa Luật của chúng tôi! Dám giở trò trước mặt khoa Luật trường tôi, anh không biết là trên mặt mình đã viết rõ bốn chữ MKTN à?” Yêu Cơ đứng cạnh, hả hê nhìn anh ta.
“MKTN là gì?” Phóng viên đưa tin buổi chiều của đài truyền hình đứng cầm camera gần đó, tò mò hỏi.
“Có nghĩa là ‘m* kiếp thằng ngu’.” Yêu Cơ quyến rũ trả lời rồi kéo Cố Niệm Chi đi về phía ký túc xá.
Mai Hạ Văn đi theo sau, tiễn Cố Niệm Chi đến chânký túc xá rồi xoa đầu cô, xót xa nói: “Hai ngày nay em vất vả rồi, mau lên tắm, ăn gì đó rồi đi ngủ sớm đi.”
Cố Niệm Chi ỉu xìu đáp lời, quay về ký túc xá tắm rửa.
Đêm nay, các diễn đàn lớn nhỏ, các chương trình tivicủa thành phố C đều ồn ào vì chuyện này.
Càng ngày càng có nhiều đơn vị truyền thông thi nhau chạy đến đại học C để phỏng vấn những sinh viên vừa thoát chết.
Đại học C thấy tình hình không ổn, vì bảo vệ an toàn cho các sinh viên này nên họ đã tạm thời cho các sinh viên lớp một năm tư nghỉ hai tuần để họ được về nhà, khi nào mọi chuyện được giải quyết xong thì quay lại trường.
Cố Niệm Chi vừa tắm rửa xong ở phòng tắm của ký túc thì được Phương Trà Xanh thông báo.
“Niệm Chi, người nhà chị đã phái xe đến đón chị về rồi, em thì sao? Có muốn đến nhà chị ở vài ngày không?” Phương Trà Xanh biết rõ Cố Niệm Chi mồ côi, chỉ có mỗi một người họ hàng xa làm người giám hộ, trong tình huống nghỉ đột xuất này, chưa chắc đã có chỗ để về.
Cố Niệm Chi lại đang muốn gặp Hoắc Thiệu Hằng, lập tức cười nói: “Đột nhiên được nghỉ hẳn hai tuần à? Tốt quá, vừa khéo em lại được về nhà nghỉ ngơi mấy hôm… Phương Trà Xanh, cảm ơn chị, khi nào rảnh thì chúng ta cùng nhau đi uống trà nhé.”
“Một mình em ở lại có ổn không?” Tào nương nương cũng rất quan tâm đến Cố Niệm Chi, tốt bụng đề nghị, “Hay là em đến nhà chị ở vài ngày? Chị ở nhà một mình cũng chán.”
Yêu Cơ cũng mời mọc: “Tối nay chị cũng phải ra sân bay để rạng sáng may bay về, hay là em đến thủ đô chơi vài ngày với chị?”
Cố Niệm Chi lần lượt từ chối từng người, tỏ vẻ mình sẽ sống tốt trong hai tuần tới, không có vấn đề gì cả.
Bản thân cô cũng đang rất nóng lòng, chỉ hận không thể lập tức quay về doanh trại của cục tác chiến đặc biệt.
Vất vả lắm mới kiềm chế đợi đến lúc tiễn hết ba người bạn cùng phòng, Cố Niệm Chi lập tức gọi điện cho Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, em muốn hỏi anh một việc.”
Âm Thế Hùng vừa tắm rửa xong, đi ra thấy có điện thoại của Cố Niệm Chi thì vội vàng nghe máy: “Niệm Chi? Muộn vậy rồi mà em vẫn chưa ngủ à?”
Cố Niệm Chi cầm điện thoại ngồi lên giường, đầu tiên là cô hỏi về tình hình của anh Lý: “Anh Đại Hùng, anh Lý thế nào rồi? Anh ấy không sao chứ?”
Âm Thế Hùng vốn đang đề phòng Cố Niệm Chi hỏi về chuyện của Hoắc Thiệu Hằng, nghe thấy câu hỏi này không liên quan đến Hoắc thiếu thì lập tức thả lỏng, vừa dùng khăn lau tóc vừa mỉm cười, “Cậu ấy không sao, chỉ bị thương nhẹ, bây giờ đã quay lại quân khu rồi.”
Cố Niệm Chi cảm thấy cả người nhẹ nhõm, thở phào một hơi rồi nằm vật ra giường, híp mắt lại bắt đầu truy hỏi: “Anh Đại Hùng, có phải là tối hôm nay anh, anh Tiểu Trạch và chú Hoắc đã đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong không?”
Âm Thế Hùng câm nín.
Cô nhóc này quá gian xảo!
Lại còn vờ hỏi chuyện Tiểu Lý đánh cho anh ta không kịp trở tay…
Âm Thế Hùng cười khổ, ném khăn lông rồi thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, cảnh sát yêu cầu chi viện, bọn anh không đến không được, với cả Tiểu Lý gặp nạn, bọn anh cũng phải đến cứu anh em của mình chứ.”
“Em biết ngay là các anh đã đến mà!” Cố Niệm Chi hào hứng ngồi dậy, tự giơ tay hình chữ V với chính mình, “Tay súng bắn tỉa kia là chú Hoắc đúng không?”
Âm Thế Hùng cười ha hả, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận hỏi ngược lại cô: “Mấy đứa quay lại trường rồi à? Có bị dọa không? Có cần bảo Trần Liệt kiểm tra cho em một lượt không?”
“Không cần, không cần!” Cố Niệm Chi nghe đến việc Trần Liệt kiểm tra liền lập tức sợ sệt, “Anh Đại Hùng, anh có tiện đến đón em không?”
“… Muộn như vậy rồi mà em còn muốn đi đâu?” Âm Thế Hùng dừng tay một lát rồi vội vàng đi tìm quần áo để mặc.
Cố Niệm Chi nói: “Trường học cho bọn em nghỉ tạm hai tuần, em không có chỗ nào để đi nên định về doanh trại thăm mọi người.” Nói xong cô cắn môi, nói khẽ: “Cũng lâu rồi em chưa gặp ai trong doanh trại cả.”
Âm Thế Hùng lại biết rất rõ, thật ra người mà Cố Niệm Chi muốn gặp hoàn toàn là một người khác cơ.
Tiếc là người kia lại vừa lên chuyên cơ đi thủ đô rồi.
Để tránh Cố Niệm Chi cảm thấy thất vọng, Âm Thế Hùng uyển chuyển nói: “Được nghỉ à? Tốt quá! Vậy để anh qua đón em. Nhưng tiếc là Hoắc thiếu vừa đến thủ đô mất rồi, nếu không thì chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”
Cố Niệm Chi đứng bật dậy khỏi giường, “… Hả? Chú Hoắc đến thủ đô rồi à? Từ bao giờ thế?”
“Một tiếng trước.” Âm Thế Hùng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Bây giờ chắc cũng đã đến nơi rồi.”
Cố Niệm Chi nhấp môi, “À, vậy thì anh cứ đến đón em đi, em ở doanh trại vài hôm. Lâu lắm rồi em chưa đến đấy.”
Dù sao thì cô cũng được nghỉ hẳn hai tuần, có rất nhiều thời gian, cô định ở nhà anh chờ.
“Ừ, anh lập tức đến đón em đây.” Trong lúc nói chuyện, Âm Thế Hùng đã kịp mặc xong quần áo, cầm chìa khóa xe đi đón Cố Niệm Chi, vừa đi vừa nhắn tin cho Hoắc Thiệu Hằng, “Niệm Chi được nghỉ, muốn đến doanh trại ở vài ngày.”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đáp xuống sân bay thủ đô.
Thấy tin nhắn của Âm Thế Hùng, mặt anh cũng không có biểu cảm gì, chỉ tiện tay ấn điện thoại một cái rồi ngồi trên xe do bộ cử đến đón, đi về phía Bộ Quốc phòng.
…
Tối hôm nay, Giáo sư Hà Chi Sơ của trường đại học B ở tận thủ đô lên mạng đọc tin tức chính ở Đế Quốc trước khi đi ngủ theo thói quen, vừa khéo lại thấy chuyện tội phạm tấn công vào khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong của thành phố C, còn có cả video nhỏ quay khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cố Niệm Chi đang nghiêm trang phổ biến về kiến thức pháp luật cho phóng viên.
Anh ta nhếch môi, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cố Niệm Chi: “Well done.”
Cố Niệm Chi đang cầm điện thoại di động đợi Âm Thế Hùng lái xe đến đón mình thì lại nghe thấy âm thanh thông báo, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy tin nhắn đến từ Hà Chi Sơ.
Cô hơi ngạc nhiên về lời khen bằng tiếng anh này, không nhịn được, gửi lại: “?”
Hà Chi Sơ nhắn trả lời: “Tôi nhìn thấy bài phổ biến kiến thức pháp luật của em giành cho cánh truyền thông rồi.”
Cố Niệm Chi im lặng.
Đúng là thời đại của Internet, tin tức lan truyền nhanh thật đấy.
Cô nhắn tin trả lời lại: “Cảm ơn lời khen của Giáo sư Hà, chúc Giáo sư Hà ngủ ngon.”