“Hướng mười giờ, hai nghìn mét về phía trước, tốc độ gió 8m/s, có mưa vừa và đều. Nhân vật mục tiêu đang dựa vào một phần ba tường phía sau Minh Nguyệt Các, cao 1m75, báo cáo hết.”
Triệu Lương Trạch nửa quỳ cạnh chỗ núp của Hoắc Thiệu Hằng, thuật lại tình huống mình đã quan sát được với tư cách là quan sát viên.
Thời gian dần dần trôi qua, trong chốc lát chỉ còn hơn một phút.
Dương Đại Vĩ ở trong Minh Nguyệt Các bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cảnh sát đã đồng ý cho gã máy bay và tiền, nhưng bây giờ chỉ còn một phút nữa là đến giờ hẹn, nhưng sao vẫn chưa thấy máy bay và tiền được đưa đến?
Chẳng lẽ họ đang kéo dài thời gian?
Nếu vậy thật thì gã cũng không cần phải khách sáo nữa, tất cả mọi người trong phòng này đều phải chết!
Bên này Dương Đại Vĩ bộc phát hung tàn, nâng súng tiểu liên lên, nhắm vào những sinh viên lớp hai năm tư khoa Luật đại học C đang hôn mê trong phòng.
Đúng lúc này ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng trầm lại, đen hun hút, sâu đến mức không thấy đáy, ngón tay anh hơi cong lại, bóp cò súng ‘cạch’ một cái.
Một viên đạn uy lực cao lẳng lặng bay ra khỏi nòng súng 500mm, đầu đạn hình bầu dục xé làn mưa bụi, gia tốc trong gió rồi bay thẳng qua toàn bộ mặt hồ, bắn thẳng vào vị trí một phần ba sau bức tường của Minh Nguyệt Các.
Đoàng!
Qua kính hồng ngoại nhìn trong đêm của mình, Hoắc Thiệu Hằng chỉ thấy bóng người dựa vào tường ở Minh Nguyệt Các thình lình văng máu tung tóe, sau đó cả người nổ tung trong kính nhìn đêm…
Âm Thế Hùng đang canh giữ trước cửa Minh Nguyệt Các là người đầu tiên nghe thấy tiếng động trong phòng, cũng nhìn qua kính đêm, thấy hình ảnh tên cướp đột nhiên chia năm xẻ bảy máu văng tung tóe.
Anh ta đứng bật dậy, nói khẽ với Quan Huy bên cạnh, “Được rồi, tên cướp kia đã bị người của chúng ta bắn chết, cậu chuẩn bị vào nhặt xác đi.” Lại ngập ngừng chốc lát rồi dặn dò đối phương, “Tìm thêm mấy cậu binh cầm túi nhặt xác đến nữa. E rằng tên cướp không còn hình hài nguyên vẹn nữa đâu…”
Quan Huy ngạc nhiên giây lát, mới mừng rỡ bật lên, sau đó ra hiệu với người phía sau: “Cho người máy vào gỡ bom đi!”
Mấy người máy gỡ bom tròn tròn nhanh chóng chạy vào sân phía trước Minh Nguyệt Các, bắt đầu dò mìn.
Cục phó Lưu chạy đến, hết nhìn Âm Thế Hùng rồi lại nhìn Quan Huy: “… Thế này là sao? Xong rồi à? Bắn chết tên cướp kia rồi hả? Có cá lọt lưới không?”
“Đấy là chuyện của anh, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.” Âm Thế Hùng lạnh lùng nói một câu rồi đưa súng bắn tỉa hạng nặng cho Quan Huy, chẳng buồn đếm xỉa tới Cục phó Lưu.
Quan Huy cũng không muốn đoái hoài đến Cục phó Lưu, một bên bảo người theo dõi máy gỡ mìn, còn mình thì bảo mấy người lính đi theo con đường mà người máy đã dọn sẵn, vào Minh Nguyệt Các nhặt xác.
…
Triệu Lương Trạch nhận được tin kết thúc cuộc chiến ở Minh Nguyệt Các qua tai nghe, thở phào một hơi, đứng lên: “Hoắc thiếu, bên kia xong rồi, giờ đang nhặt xác.”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đứng dậy khỏi mặt đất, thuần thục tháo các bộ phận súng ra, đặt vào trong vali đựng súng, cầm lên xe Hummer của quân đội.
Triệu Lương Trạch đeo vũ khí của mình trên lưng, hai người nhanh chóng lên xe.
Sĩ quan trông coi nhà tranh cũng mở cửa, nói với các sinh viên bên trong: “Giờ giới nghiêm đã kết thúc, mọi người có thể đi ra ngoài, chuẩn bị về nhà rồi.”
Cố Niệm Chi là người đầu tiên lao ra, nghiêng người lách qua vị sĩ quan kia, chạy tọt ra ngoài cửa lớn nhanh như một chú cá.
Trên bầu trời đã không còn cột sáng của trực thăng nữa, chắc hẳn là nó đã rời đi rồi.
Điện trong khu nghỉ dưỡng vẫn chưa được sửa lại, chỉ thấy một chiếc xe Hummer vừa lái đi trên con đường nhỏ tối tăm bên bờ hồ, sáng ngời trong đêm tối.
Ánh mắt Cố Niệm Chi bừng sáng, cô không kịp nghĩ nhiều, cứ thế chạy theo chiếc xe Hummer quân đội kia.
Cô nhớ rõ, vừa nãy hai tay súng bắn tỉa kia đã bước xuống từ chiếc xe quân đội này.
Cô không dám lên tiếng gọi, chỉ hy vọng người trong xe có thể nhìn thấy mình rồi dừng lại.
Cô nhận ra hai bóng người ấy, chắc chắn là chú Hoắc và người bên cạnh là anh Tiểu Trạch!
Cố Niệm Chi càng chạy càng nhanh, đôi chân dài khỏe mạnh như chú nai, lưng áo cô nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp bước.
“Hoắc thiếu, cô Cố đang… đuổi theo xe.” Lính cần vụ Phạm Kiến đang lái xe, ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu thì phát hiện ra Cố Niệm Chi, vô thức thả lỏng chân ga.
Chiếc Hummer chạy chậm lại.
Triệu Lương Trạch cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía kính chiếu hậu, “Ấy? Đúng là Niệm Chi thật kìa! Sao cô ấy lại đuổi theo xe chúng ta?! Có chuyện gì à? Hay là nhận ra chúng ta rồi? Ấy ấy ấy! Tôi phải quay về học lại bài ‘ngụy trang’ mới được. Hôm nay bọc người kín lại như vậy rồi mà vẫn bị người khác nhận ra, chắc chắn là vì quá đẹp trai rồi!”
Phạm Kiến không nhịn được, co giật khóe miệng, lại thả lỏng chân ga ra một chút nữa.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, anh chống khuỷu tay lên cạnh cửa sổ xe rồi gác cằm lên đấy, lẳng lặng nhìn vào Cố Niệm Chi đang đuổi theo xe trong kính chiếu hậu.
Đợi đến khi khoảng cách giữa chiếc xe quân đội của anh và Cố Niệm Chi càng ngày càng gần thì Hoắc Thiệu Hằng mới phát hiện ra Phạm Kiến đang nới lỏng chân ga.
“Hoắc thiếu, bên ngoài trời đang mưa, có nên dừng lại trú mưa không?” Triệu Lương Trạch vắt não nghĩ ra một cái cớ cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi chống cằm dựa vào cửa sổ xe như cũ, không để ý đến lời nói của anh ta.
“Tiểu Kiến, cậu có muốn đi vệ sinh không? Bây giờ đột nhiên tôi thấy mót quá!” Triệu Lương Trạch thấy Cố Niệm Chi vẫn cố chấp đuổi theo qua kính chiếu hậu, lòng thầm sốt ruột, đành tiếp tục đùa giỡn, muốn cho xe dừng lại.
Cố Niệm Chi khăng khăng đuổi theo chiếc xe quân đội phía trước trên con đường nhỏ tối tăm ven hồ.
Đèn xe sáng như tuyết, lóa cả mắt cô, nhưng cô vẫn không chịu lùi bước mà quyết tâm tiếp tục đuổi theo.
Chạy một lúc lâu, chiếc xe kia có vẻ như đi chậm lại, Cố Niệm Chi đang định tăng tốc thì Mai Hạ Văn chạy theo, khoác một chiếc áo khoác lên người Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, trời mưa rồi, em còn chạy đi đâu vậy?”
Ba người trong xe quân đội Hummer đều nhìn thấy cảnh này.
Phạm Kiến và Triệu Lương Trạch quay sang nhìn nhau.
“Lái xe quay về quân khu nhanh lên.” Lúc này Hoắc Thiệu Hằng buông cánh tay đang dựa vào cửa sổ xuống, mỉm cười, “Được rồi, Tiểu Trạch, giờ cậu yên tâm chưa?”
Triệu Lương Trạch đỏ mặt, ngại ngùng quay đầu lại, nhìn về phía trước: “Hoắc thiếu có ý gì vậy? Tôi đâu có lo lắng gì đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì thêm, khoanh tay lại, nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau.
Phạm Kiến hơi khó hiểu, lén hỏi Triệu Lương Trạch: “… Tại sao vừa nãy Hoắc thiếu không dừng lại để gặp cô Cố? Cô ấy đáng thương thật đấy, chạy đến mức thở không ra hơi.”
Triệu Lương Trạch cũng thấy Hoắc Thiệu Hằng làm vậy quá nhẫn tâm, không nhịn được quay đầu lại khuyên bảo: “Hoắc thiếu, hay cứ xuống gặp người ta một lần, hơn hai tháng ngài không gặp Niệm Chi rồi, lần nào gọi điện cô ấy cũng hỏi tôi và Đại Hùng.”
Hoắc Thiệu Hằng không mở mắt ra, ngồi ở hàng ghế tối thui phía sau, chầm chậm nói: “Bây giờ tôi mà đi ra ngoài thì thân phận cô ấy sẽ bị lộ.”
“Ơ? Sao lại vậy?!” Triệu Lương Trạch và Phạm Kiến cùng ngạc nhiên hô lên.
“Cậu nghĩ chuyện vừa rồi chỉ đơn giản là một vụ cướp à?” Hoắc Thiệu Hằng mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh sáng quắc trong đêm như mắt chim ưng. “Nếu như tôi không nhầm thì Niệm Chi mới là mục tiêu chính của chúng.”