Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 72



Chương 73: Sức công phá lớn

 

Giữa đêm khuya thanh vắng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào vang vọng, đột nhiên xuất hiện rất nhiều âm thanh ồn ào từ đường cao tốc giao với con đường dẫn vào khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong.

 

Hàng chục xe cảnh sát mở đường đang lao vun vút trên lối dẫn vào khu nghỉ dưỡng, với còi báo động chói tai và đèn hiệu nhấp nháy lóe sáng.

 

Hai chiếc trực thăng bay vòng quanh trên bầu trời đêm, đèn pha hình phễu chiếu từng luồng sáng xuống dưới, liên tục giao thoa khắp khu nghỉ dưỡng tối đen này.

 



 

“Đại ca! Đại ca! Sao cả máy bay trực thăng cũng đến?!”

 

“Đại ca! Nhiều cảnh sát quá! Hình như còn là lực lượng đặc nhiệm!”

 

Hai tên cướp canh gác trong bụi cỏ ở giao lộ vào khu nghỉ dưỡng căng thẳng lấy bộ đàm liên lạc với Dương Đại Vĩ.

 

“Cuống cái gì?!” Dương Đại Vĩ không hổ là tội phạm, gã chẳng sợ hãi chút nào, nghiêm nghị quát: “Chúng ta có nhiều con tin thế này, bọn chúng không dám làm tới đâu! Hơn nữa, đâu phải chưa từng giết cớm! Cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ đi!”

 

Hai tên cướp lập tức cầm súng lên, nhắm thẳng vào hai cảnh sát dắt chó nghiệp vụ đang chạy về phía này.

 

Pằng! Pằng! Pằng!

 

Ba tiếng súng vang lên, một cảnh sát bị bắn trúng cánh tay, một chú chó nghiệp vụ bị bắn què chân.

 

“Ở bên kia!” Nhóm cảnh sát nghe thấy tiếng súng, lập tức có người đưa cảnh sát và chó nghiệp vụ bị thương xuống dưới, các cảnh sát khác giơ súng lục lên, nhắm thẳng vào bụi cây để nổ súng.

 

Tuy nhiên hai tên cướp canh giữ ở bụi cây ven đường đã rời đi từ bao giờ.

 

“Lục soát cho tôi!”

 

Cảnh sát trưởng đồn cảnh sát núi Độc Phong tức giận giơ súng, tiên phong xông vào khu nghỉ dưỡng.

 

Đại Mao, một cảnh sát trẻ trong đồn cảnh sát núi Độc Phong đã hy sinh vì nhiệm vụ, những cảnh sát này đều đang nhẫn nhịn, muốn báo thù cho đồng nghiệp của mình!

 

Cảnh sát của tổng cục thành phố không xông lên cùng, bọn họ phải nghe Phó Cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát chỉ huy.

 

“Hai mươi người trong đội này đi về phía Đông, phụ trách tìm kiếm du khách ở phía Đông.”

 

“Hai mươi người trong đội này, phụ trách tìm kiếm tất cả du khách ở phía Tây…”

 

“Các cảnh sát trong đội đặc nhiệm phụ trách truy kích tên cướp bắn tỉa.”

 

Phó Cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát thành phố C phân chia rõ ràng nhiệm vụ tìm kiếm cho từng đội cảnh sát phòng chống bạo động.

 

Còn các cảnh sát đặc nhiệm của cục cảnh sát thành phố đội mũ trùm đầu, mặc áo chống đạn, ôm súng bắn tỉa, lần theo hướng biến mất của tiếng súng ban nãy.

 



 

Nửa tiếng sau, ngoài Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các của khu nghỉ dưỡng ra, tất cả các nơi khác đều đã hoàn tất tìm kiếm.

 

Rõ ràng hai nơi này là cứ điểm tập trung của đám cướp. Vì khi lực lượng cảnh sát tiến vào đã phải hứng chịu một màn xả súng ác liệt, khiến mấy chục viên cảnh sát bị trúng đạn ở tay hoặc chân, bắt buộc phải khiêng đi.

 

Cảnh sát của đồn cảnh sát núi Độc Phong bị thương nặng nhất, vì bọn họ xông lên đầu tiên.

 

Tuy nhiên may mắn thay, họ đều mặc áo chống đạn, tạm thời không có vết thương trí mạng.

 

“Phó Cục trưởng! Trừ du khách ở Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các ra, các du khách ở nơi khác đều đã ra ngoài an toàn!”

 

“Đưa bọn họ về đồn cảnh sát, thẩm tra lần lượt, đối chiếu thân phận.” Phó Cục trưởng Lưu nghiêm nghị nói: “Nhân viên của khu nghỉ dưỡng đâu?”

 

“… Đều bị ngất trong phòng họp của tòa nhà quản lý…”

 

Lúc này Phó Cục trưởng Lưu ngồi trên máy bay trực thăng, dùng bộ đàm bên trong chỉ huy chiến đấu. Ông ta vừa nghe xong tin này, bèn day day huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Bao vây hai nơi kia lại.”

 

Khi ngồi trên trực thăng từ trên cao nhìn xuống khu nghỉ dưỡng, có thể liếc mắt thấy ngay tình hình của nơi này.

 

Nhóm cảnh sát nhận được lệnh, liều lĩnh đội mưa vây kín Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các.

 

Pằng pằng pằng pằng pằng!

 

Đột nhiên, một loạt tiếng súng tiểu liên truyền ra từ rừng trúc mọc rợp hai bên con đường quanh co trước Minh Nguyệt Các.

 

Cảnh sát vừa mới xông lên lập tức ngã trong vũng máu, dù áo chống đạn trên người có thể che những nơi quan trọng, nhưng không che được cánh tay và đùi.

 

Các cảnh sát còn lại thậm chí bị bắn nát đầu, chết ngay tại chỗ trên con đường nhỏ bên ngoài Minh Nguyệt Các.

 



 

Thanh Phong Uyển bên kia không có nhiều chướng ngại, một nhóm cảnh sát thuận lợi xông vào, phát hiện trong phòng vốn không có người, chỉ sót lại rất nhiều ba lô hành lý rải rác ở từng phòng.

 

“Người ở đây đi đâu rồi?”

 

Các cảnh sát lục soát một lúc, tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của ai, lại nhận được lệnh tiếp viện cho Minh Nguyệt Các nên đành phải sai người bịt chặt cửa, rút khỏi nơi này.

 

Tình hình chiến đấu ở Minh Nguyệt Các vượt ngoài dự đoán của mọi người.

 

Bọn cướp ngoan cố chống chọi nhờ vào địa thế hiểm yếu, bắt giữ được lượng lớn con tin, kháng cự không đầu hàng. Chúng ỷ vào ưu thế địa hình và vũ khí hạng nặng, khiến hơn một trăm cảnh sát rơi vào thế bị động, không có cơ hội đánh trả. Cảnh sát thương vong ngày một nhiều, ngay cả đội đặc nhiệm tấn công cũng có một người thiệt mạng.

 

Mọi người không thể tiến công tiếp được, đành phải xin chỉ thị của Phó Cục trưởng Lưu ở máy bay chiến đấu trên không trung.

 

“Sếp Lưu! Sức công phá của bọn cướp quá lớn! Không thể đánh vào được!”

 

“Các anh em đã bị thương một nửa! Sếp Lưu, bọn họ có vũ khí hạng nặng!”

 

Phó Cục trưởng Lưu giật mình: “… Vũ khí hạng nặng? Vũ khí hạng nặng gì?! Sao có thể?”

 

“Chắc là súng tiểu liên bán tự động, hơn nữa đối phương còn rất nhiều băng đạn dự trữ.” Cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát núi Độc Phong từng là lính giải ngũ cầm bộ đàm, nói chuyện với Phó Cục trưởng Lưu trên không trung: “Mong sếp Lưu mau đưa ra quyết định, tránh có thêm thương vong lớn hơn.”

 

Phó Cục trưởng Lưu nói chuyện với mấy người mình tin tưởng dưới đất, sau khi hiểu rõ tình hình, lòng cũng nặng trĩu.

 

Ông ấy không ngờ lũ cướp này không phải cướp bóc bình thường, vũ khí của bọn chúng cũng không phải vũ khí thông dụng!

 



 

“Lũ cướp tập trung ở Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các, có vũ khí hạng nặng, mời quân đội trợ giúp!” Phó Cục trưởng Lưu không còn cách nào khác, phải kêu gọi sự viện trợ của quân đội qua bộ đàm.

 

Sĩ quan chỉ huy quân đội ở cứ điểm chờ lệnh rất kinh ngạc: “Lũ cướp có vũ khí hạng nặng? Lấy ở đâu ra?!”

 

Đế Quốc cấm súng, người thường chỉ được chơi súng hơi.

 

Thỉnh thoảng ở chợ đen sẽ có súng ngắn, hoặc súng bắn tỉa, nhưng vũ khí hạng nặng như súng tiểu liên và súng máy bán tự động thực sự rất khó có thể tìm được ở thị trường chợ đen.

 

Thứ này là hao đạn nhất!

 

Với sự kiểm soát nghiêm ngặt đến từng viên đạn của Đế Quốc, dù có may mắn lấy được súng máy bán tự động, chỉ dùng được vài băng đạn là hết.

 

“… Tôi biết việc này rất khó tin, nhưng đây là sự thật, đã có mười mấy cảnh sát bên tôi bị thương dưới tay bọn chúng!” Phó Cục trưởng Lưu sốt ruột nói: “Bên trong Minh Nguyệt Các còn hơn hai mươi sinh viên tốt nghiệp khoa Luật của đại học C nữa! Bọn họ đều là người tài! Trước mắt đã trở thành con tin! Tính mạng của bọn họ rất quý giá! Mong quân đội mau chóng giúp đỡ!”

 



 

Ngay khi cảnh sát của thành phố C tạm thời ngừng tiến công, đợi Phó Cục trưởng Lưu xin quân đội trợ giúp, hai tên cướp nhân lúc tối trời đã chạy ra khỏi Minh Nguyệt Các, cầm mấy quả mìn chôn dưới mặt cỏ phía trước khu nhà và dọc theo con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co.

 

Bọn chúng vốn chuẩn bị những thứ này để mang ra nước ngoài, dùng khi chiếm cứ địa bàn ở đó, tiếc rằng lần này cảnh sát ập tới quá nhanh, bọn chúng không chạy kịp.

 

“Đại ca ở trong phòng canh giữ những con tin này, bọn em ra ngoài mai phục. Đại ca có thể kêu gọi đầu hàng, bắt cảnh sát đưa tiền, chuẩn bị trực thăng để đưa chúng ta ra nước ngoài!” Sau khi lão Nhị Kim Cương bàn bạc với Dương Đại Vĩ, bọn chúng định dùng người uy hiếp cảnh sát.

 

Dương Đại Vĩ vỗ vào vai người kia: “Anh em tốt! Chúng ta cùng nhau ra nước ngoài!”

 

“Đi theo tao!” Lão Nhị đưa bọn chúng vọt ra ngoài cửa sổ, tìm nơi ngắm bắn tốt nhất để mai phục.

 

Năm tên cướp ẩn mình khắp bên ngoài Minh Nguyệt Các.

 



 

Đêm đã khuya, mưa vẫn tiếp tục xối xả trút xuống khiến nước hồ Tiểu Kính mau chóng dâng cao, có nguy cơ tràn bờ.

 

Cuối cùng, các bạn học của lớp một khoa Luật năm tư đại học C cũng đã bơi vào bờ.

 

Cố Niệm Chi ôm eo bạn học nữ, chìm chìm nổi nổi trong hồ nước. Khi hai chân cô dần chạm đến bùn nhão dưới đáy hồ, cũng là lúc sức cùng lực kiệt.

 

Cô vừa đẩy bạn nữ lên bờ, cả người đã ngã thẳng xuống nước.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.