Hoắc Thiệu Hằng tỉnh bơ nhìn Cố Niệm Chi, tay ôm chặt eo của cô, không cho cô tiếp tục cử động.
Eo của Cố Niệm Chi rất nhỏ, không phải kiểu nhỏ đến trơ xương, mà kiểu nhỏ không bằng một nắm tay, nhưng cảm xúc vẫn rất đầy đặn, mềm mại.
Thật ra cô không thể coi là gầy, nhưng vì khung xương nhỏ, cho nên cho dù có thịt cũng không cảm thấy béo. Hơn nữa, khi chạm tay vào có cảm giác dễ chịu đến lạ thường, không biết là do da thịt vô cùng mịn màng, hay là do đường cong quá quyến rũ.
Cố Niệm Chi khẽ vặn vẹo, sợ bị chạm vào chỗ buồn, ngẩng đầu lên cười khẽ. Nhìn thấy yết hầu của Hoắc Thiệu Hằng đang nhấp nhô lên xuống, cô liền khẽ mím môi lại, ngửa đầu lên một chút, hơi vươn cổ ra, hôn lên yết hầu của anh.
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy miệng mình khô khốc, khàn khàn nói: “Em học được chiêu này ở đâu thế?”
“Đâu cần học, không cần thầy em cũng tự biết.”
Cố Niệm Chi buông yết hầu của Hoắc Thiệu Hằng ra, cười tủm tỉm nói.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhíu mày, muốn dạy cho cô một bài học vì tội học hành không tốt, lại nghĩ liệu có phải do mình đã không làm hết trách nhiệm không, nên cố gắng dùng việc khác để phân tán sự chú ý của mình.
Anh không thể để cô dẫn dắt được, đặc biệt là đối với chuyện như thế này. Trong mối quan hệ nam nữ, Hoắc Thiệu Hằng có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất rõ ràng.
Cố Niệm Chi cũng đã cụp mắt xuống, nhìn một cách thất thần vào một chỗ.
“Em đang nhìn cái gì thế?”
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn theo ánh mắt của cô, có ý định muốn trêu cô.
Cố Niệm Chi liếc nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi luôn, nhưng không được bao lâu lại nhìn lại, giống như chỗ đó có ma lực hấp dẫn ánh mắt cô vậy.
Bất luận cô nhìn về chỗ nào, cuối cùng vẫn sẽ không tự chủ được nhìn lại.
Phát rồ phát dại mất rồi…
Cố Niệm Chi rất buồn phiền vì không quản được ánh mắt của chính mình. Cô hạ quyết tâm nhào tới, ôm lấy Hoắc Thiệu Hằng, ghé vào tai anh thì thầm một câu, nói ra một yêu cầu rất vô lý. Thật ra, cô cũng không dám trông chờ Hoắc Thiệu Hằng sẽ đồng ý.
Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ Cố Niệm Chi sẽ đưa ra yêu cầu này. Khóe môi anh khẽ vểnh lên, bắt đầu trêu cô: “Anh không nghe thấy em nói gì cả, nói lại lần nữa được không?”
Cố Niệm Chi nằm sấp bên cạnh tai anh, nhỏ giọng nói lại một lần nữa, lại còn dùng tay ra hiệu.
Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng nắm chặt tay cô, không cho phép cô làm bậy, đè thấp giọng nói cảnh cáo cô: “… Em đủ rồi đấy.”
“Em sẽ không làm gì anh đâu.”
Giọng nói của Cố Niệm Chi rất nhẹ nhàng, êm ái, giống như lông vũ xoa nhẹ vào vành tai anh, cảm giác xao xuyến tê dại từ vành tai lan tỏa ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn kiên quyết: “Không thể được.”
“Vì sao lại không thể? Em vẫn luôn rất tò mò…”
Cố Niệm Chi cắn môi, cố gắng kiềm chế bão tố trong mắt mình, không muốn tỏ ra quá đáng quá.
“Sau này hãy nói.”
Hoắc Thiệu Hằng nói hùa theo một câu, tự dưng cảm thấy chủ đề nói chuyện của hai người bắt đầu phát triển theo hướng kỳ lạ, nhất định phải ngăn chặn tình thế này.
Nhưng điểm tốt là những phiền muộn khi anh vừa mới đến đã tiêu tan từ lúc nào không biết, cô luôn luôn có thể làm anh vui vẻ đúng lúc.
Cố Niệm Chi thì không chịu buông bỏ, dọa dẫm: “Vậy thì em sẽ tự đi tìm câu trả lời!”
Thời đại Internet mà, ai sợ ai chứ?!
Là nhi đồng nghiện Internet xuất sắc, Cố Niệm Chi biết cả trăm cách làm thế nào để lên mạng tìm đáp án.
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt eo cô, bàn tay dùng sức làm cô ngã ngửa ra sau.