“Phiền phức quá, hay là bán hết tài sản đứng tên mẹ đi, cộng thêm số tiền trong tài khoản ngân hàng của mẹ nữa chắc cũng đủ mà mẹ. Sao lại phải mưu tính lấy tiền của người khác chứ?” chương Bảo Thần có chút không đồng ý, khẽ nhếch miệng, “Về phần Thủ trưởng… chỉ cần mẹ ra ngoài được, Thủ trưởng còn có thể bỏ mặc mẹ được sao? Nắm nhiều tiền trong tay như thế để làm gì đây ạ?”
“Mẹ mưu tính muốn lấy tiền của người khác ư?! Là vì ai?!” chương Phong bị con trai chọc tức đến sắp nổi điên, “Mẹ nhiều tuổi rồi, lấy nhiều tiền như vậy để làm gì! Còn không phải là vì con à! Thằng ranh không có lương tâm này!”
Chương Bảo Thần bị chương Phong mắng cho không ngẩng đầu lên được.
“Mẹ à, con sai rồi, con xin lỗi.” Ông ta thành khẩn xin lỗi chương Phong, cam đoan sẽ làm theo lời bà ta.
Lúc này chương Phong mới hài lòng gật đầu, “Xem như con đã nghĩ thông rồi. Mẹ nói cho con biết, trong thế gian này, tiền không phải là vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền được. Con phải nhớ rõ, mẹ làm tất cả cũng là vì con và con trai, con gái của con, con cũng đừng có tùy tiện vung tiền ra ngoài.”
Chương Bảo Thần thầm nghĩ mình làm gì có tiền mà vung đây?
Ông ta nói chuyện với chương Phong một lúc nữa mới rời khỏi lực lượng cảnh sát quân sự trở về nhà.
Vừa về tới nhà, ông ta lại thấy ông cụ Hoắc đang ngồi trong nhà ông ta, đang nói chuyện với cháu trai và cháu gái chương Văn Kiệt, chương Văn Na.
Hai đứa trẻ này có thể coi là lớn lên bên cạnh ông cụ Hoắc, còn thân thiết với ông cụ hơn cả Hoắc Thiệu Hằng.
“Thủ trưởng à, chú ăn cơm chưa ạ?”
Chương Bảo Thần đi vào ngượng ngùng hỏi.
Ông cụ Hoắc nhìn anh ta một cái, “Chưa ăn, đang chờ con đấy.”
“Chờ con ư?” chương Bảo Thần rất ngạc nhiên, “Chờ con làm gì ạ?”
“Con đi cùng chú về nhà họ Hoắc một chuyến, phải nhờ Thiệu Hằng giúp cho chuyện của mẹ con.” Mặc dù vừa rồi ở lực lượng cảnh sát quân sự, ông cụ Hoắc tỏ vẻ nghiêm nghị với chương Phong, một mực từ chối, nhưng sau khi đi ra, ông nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên đi hỏi thử Hoắc Thiệu Hằng một chút, để anh đưa ra ý kiến xem thế nào.
“Thiệu Hằng ư?” chương Bảo Thần hơi rụt cổ lại, “Cậu ấy sẽ không muốn gặp bọn con đâu.”
“Con đừng rụt rè thế.” Thấy cái dáng vẻ yếu đuối này của ông ta, ông cụ Hoắc lại thấy khó chịu, “Nó là cháu trai của con, con có gì khó khăn cứ nói với nó. Con không xin nó thì làm sao nó biết con cần giúp đỡ chứ?”
“Nhưng mà…” chương Bảo Thần khẽ gãi đầu, “Con vẫn nghĩ Thiệu Hằng sẽ không nhận lời đâu.”
“Con còn chưa hỏi sao biết nó không nhận lời?” Ông cụ Hoắc nhăn mặt đứng lên, “Đi thôi, đi về cùng chú.”
Chương Bảo Thần vội đỡ cánh tay ông cụ Hoắc, đi cùng ông cụ ra khỏi nhà, về nhà họ Hoắc ở chung cư Quân đội tại Trụ sở chính của Bộ Quốc phòng.
Trêи đường trở về, ông cụ Hoắc gọi một cú điện thoại bảo Hoắc Thiệu Hằng về nhà.
Khi bọn họ vào nhà thì thấy Hoắc Thiệu Hằng đã đợi sẵn trong phòng rồi.
“Ông nội, có chuyện gì thế ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, vẫn chưa thay bộ quân phục đang mặc trêи người ra.
Ông cụ Hoắc liếc nhìn anh một cái, nhíu mày hỏi: “Tết nhất mà sao cháu vẫn mặc quân phục trang trọng thế?”
“Cháu bắt đầu làm việc rồi.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ xoa trán, “Ông có việc gì thì nói nhanh đi ạ, tối nay cháu còn phải họp với người của nước Mỹ.”
Ông cụ Hoắc liếc nhìn chương Bảo Thần một cái, “Con nói đi! Không phải vừa rồi trêи đường đi đã nói rõ rồi sao?”
Đôi mắt đen như mực sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang. Anh chỉ im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt lại mang theo áp lực rất lớn làm chương Bảo Thần ấp úng, gần như không ngẩng đầu lên được.
“Mau nói đi!” Ông cụ Hoắc tức giận, “Ấp a ấp úng cái gì? Con là cô dâu mới đấy à?!”
Chương Bảo Thần bị ép không còn cách nào, mới nói một câu: “Thiệu Hằng à, cháu có thể giúp chúng tôi nghĩ cách thả mẹ của tôi ra được không?”
“Bà ấy bị lực lượng cảnh sát quân sự đưa đi, tôi không có quyền hạn lớn đến vậy đâu.”